Showing posts with label Văn chương. Show all posts
Showing posts with label Văn chương. Show all posts

Wednesday, 3 November 2010

Gửi em, 3/11/2010

Anh chưa từng đợi em
Trên con đường hoa sữa
Mà nghe hương chớm nở
Tưởng em ùa vào lòng

Biển cuộn sóng mênh mông
Như nối dài nhịp đập
Của ngày đêm thao thức
Hai trái tim mong chờ

Lá vàng gọi mùa thu
Mặt hồ êm đềm quá
Dẫu xa mà không lạ
Nỗi nhớ đến là dài

Mong đợi một ngày mai
Trong nắng vàng se ấm
Dưới trời thu Hà Nội
Tay trong tay...

Friday, 14 May 2010

Hoa cúc xanh

Mỗi khi mất ngủ là hay nhớ tới hai câu thơ mà một người bạn đọc cho nghe trong một lần mất ngủ: "Hoa cúc xanh có hay là không có/Trong khu vườn tuổi nhỏ của anh xưa..." Thích sự êm đềm mà thơ Xuân Quỳnh mang lại.

Friday, 26 February 2010

Học quên để nhớ

Học quên để nhớ cho nhiều
Học hờn giận để cưng chiều đấy thôi

Học lẻ loi để có đôi
Học ghen là để cho người thêm yêu

Em thì xa vắng bao nhiêu
Tôi đành học cách nói điều vu vơ

Học sắc sảo để dại khờ
Học già dặn để ngây thơ thuở nào

Tôi giờ còn lại chiêm bao
Cõi trần tục để thanh tao kiếp người

Mải mê học khóc cho cười
Quên hờ hững để cùng người đam mê…

Đặng Vương Hưng

Friday, 19 February 2010

Gỗ mục...

"...Thoạt đầu ai cũng tưởng chẳng làm sao. Cùng là đất nước, đi đâu mà chả thế? Từ Bắc vào Trung, đâu đâu lại không có những con mắt nhìn vào những con mắt mà như gói ghém cả một trời thương; từ Trung vào Nam, chỗ nào mà lại chẳng có những miệng cười, không nói ra lời mà hàm súc biết bao duyên thắm?

Vậy mà không; lòng người xa nhà y như thể là khúc gỗ bị mối ăn, mục nát từ lúc nào không biết. Trông bề ngoài thì không có gì khác lạ, nhưng cầm một cánh hoa khẽ đạp vào thử mà xem: tiếng gỗ kêu nghe mệt mỏi, u buồn, mà nếu gõ mạnh thêm chút nữa, ta sẽ thấy gỗ vỡ tan, để lộ ra tảng mục lỗ chỗ như tổ ong, tiết ra một thứ bụi vàng hanh hao, nhạt nhẽo..."
(Vũ Bằng, Thương nhớ mười hai)

Hôm qua đi ngủ sớm quá, gần sáng tỉnh dậy và không ngủ lại được, nằm tự nhiên miên man nhớ đến đoạn tự ngôn trong "Thương nhớ mười hai" của Vũ Bằng. Đã 5 năm xa Tổ quốc, chưa phải quá dài nhưng cũng không còn là ngắn. Dù chưa tới mức mất mát như mô tả trong đoạn tự ngôn trên nhưng đã hiểu hơn nỗi lòng tác giả. Thèm về Việt Nam, thèm gặp gia đình, họ hàng, thèm đi trên đê nghe gió lồng lộng, nhìn những trâu bò thảnh thơi gặm cỏ, thèm phóng tầm mắt trên những cánh đồng lúa xanh mướt trải xa như vô tận, thèm nhìn con sông Hồng mùa lũ nước cuồn cuộn đỏ đặc phù sa, thèm nhìn những xóm như ốc đảo bao bọc bởi rặng tre, chơi vơi giữa biển lúa,.. Thèm ngồi nghe mọi người ở quê kể chuyện cày bừa, cấy hái, thèm ngửi mùi rơm rạ thơm thơm mà hăng hăng vị bùn, thèm ôn lại những ngày vất vả đã qua - dù hiện tại còn chẳng ít khó khăn...

Ngày học lớp 9, lớp 10 gì đó có bài "Cuối xuân tức sự" của Nguyễn Trãi mà cô giáo phân tích ra là 2 câu đầu tả người, 2 câu sau tả cảnh, cũng hứng lên làm thơ, 2 câu đầu tả cảnh, 2 câu sau tả người, chả kém gì Nguyễn Trãi :-))

Quê hương
Cánh đồng lúa chín trải xa xa
Dòng sông uốn khúc chảy hiền hòa
Trẻ em vui vẻ nô ngoài bãi
Nhìn cảnh quê hương ấm lòng ta

Ấy là thơ thế, chứ quê hương còn nghèo, người quê hương còn vất vả lắm...

Friday, 12 February 2010

UK and NZ - một ngày tháng 2

Ngày tháng 2 UK được đánh dấu bởi một đợt gió tuyết hoang tàn...


Ngày tháng 2 NZ ấm áp hơn...

Monday, 8 February 2010

The Lunar New Year - Spring Festival is coming. Please say its name correctly!

My dear friends,

What would you think if I innocently & enthusiastically acclaimed: "Wow, so you also celebrate the American Christmas! That's interesting!"

Of course you wouldn't find it very interesting that someone think your country celebrates an "American" Christmas!

For the first time you may find it a bit funny for my poor knowledge, thus you may explain briefly that there's no "American-", or "Italian-", or "whatever-" Christmas but Christmas only, as it is.

The second time you heard the sentence though, you'd be annoyed at the stupid person who seemed to come from nowhere on this Earth.

And from the third time, I guess you'd find yourself angry to keep explaining to all these no-brainers that Christmas is Christmas, it is to celebrate the birth of The King Jesus Christ, and it does not need whatever
country to act as the prefix.

Well I understand you, fully. As it is pretty the same feeling when I explain to you guys about our New Year's Day - Spring Festival.

In Vietnam, China, South Korea, North Korea, Mongolia, Taiwan (depending on whether you consider Taiwan independent or a part China, but please don't argue about that here) and the pre-1873 Japan, we all celebrate the New Year's Day based on the movement of the Moon. For the reason we call it Lunar New Year. More accurately, our Lunar calendar is also fine-turned by the movement of the Sun, but we all call it just Lunar calendar. The beginning of the Lunar calendar marks the arrival of Spring, thus you can call the event the Spring Festival as well.

Many of you call the event Chinese New Year, that's REALLY annoying! It may not originally came from our homelands the same way Christmas didn't originate in your countries.

We believe when you say that, you're simply ignorance. For the same reason you think that everyone with black hair, yellow skin, black eyes Chinese even though he/she may well come from Thailand, Malaysia, Vietnam, Korea, etc.

You can be even more confused because almost all Chinese people you know (quite many we guess) call the event Chinese New Year, too. It's simply because those people want to distinguish between their New Year and the Gregorian calendar New Year, and they, like you, do not know that the same event is celebrated in other countries. This happens to most of my Chinese friends.

A Korean friend told me that she was so troubled with the Western friends' confusion that she explained to them that in Korea, her people call it Korean New Year. "How patriotic but wrong" - I said.

Well, to this route there will be Vietnamese New Year, Mongolian New Year, etc, to be added to the collection of just one element. And that could lead to a pointless verbal war which would be bad as we are to the most important holiday of the year. It's time for celebration!!!

So please my dear friends, please show your respect to your Vietnamese, Chinese, Korean, Mongolian, Taiwanese friends by calling the event as it is. And it is Lunar New Year - Spring Festival.

I know that in some Arabic/Islamic countries, people also use a version of Lunar calendar but their calendar is purely based on the movement of the Moon, not adjusted by the movement of the Sun like ours. Luckily even though they do have the 1st day of the Lunar calendar of course, it's not important to them and they wouldn't argue to get the special name of Lunar New Year.

So please, please call it right, call it "Lunar New Year", or "Spring Festival".

Please spread these words to those you know, too.

Thank you.

Binh Nguyen
thienhadebetanhhung


http://ghicheptanman.blogspot.com/2010/02/lunar-new-year-spring-festival-is.html

Tuesday, 2 February 2010

Mùa lá rụng

Bài thơ này được nghe lần đầu ở nhà L., cùng với bài "Ngày xưa Hoàng thị".

Mùa lá rụng


Mùa thu ở Matxcơva người ta thường treo những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ : "Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"

Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
Mátxcơva, lại đã thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ,

Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Ðập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khuôn cửa sáng đèn
Ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:
"Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!

Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!
Anh từng ở nơi đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không?.
Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn...
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời!
Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi...
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia li
Mưa tối rầm, nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá...
Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả,
Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!...

Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt.
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ, còn phải nói gì thêm!
Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
"Tránh đừng đụng vào cây, mùa lá rụng!"

Olga Berggolts, 1938

Sunday, 31 January 2010

Thời gian - Thụy Thảo & Nguyễn Nhật Ánh

Thụy Thảo - Với thời gian

Mùa này có một chòm mây rất cũ
Chợt xanh trong đến ngơ ngẩn giữa trời
Chiều nay có một người rất cũ
Sao lạ lẫm quá, thời gian ơi...

Tất cả vẫn là những điều rất cũ
Mỗi mùa qua ta gặp giữa ngày thường
Lá cứ đổ và hoa cứ nở
Chẳng cần chờ phải nhớ hay thương...

Bức thư cũ ta viết rồi không gửi
Giờ như cho một ai đó khác rồi
Góc-để-quên bụi mờ trên ô cửa
Ranh giới ngày nào... chúng ta... tôi...

Tất cả vẫn là những điều rất cũ
Ta đã qua và gặp lại... bàng hoàng
Có những điều không chia làm hai nửa
Thời gian phủ mờ vẫn nặng mang...

Cây phượng cũ không còn nơi cũ
Quán ngày xưa của mùa vắng xa rồi
Có những điều ta tưởng rằng quen thuộc
Lại trở về trong dáng mới tinh khôi ...

Mùa nay có một chòm mây rất cũ
Chợt trong xanh đến ngơ ngẩn giữa trời
Có những người ta tưởng rằng rất cũ
Một ngày thành xa lạ... thời gian ơi..."


Nguyễn Nhật Ánh - Còn chút gì để nhớ

"...Có một lần, vâng, chỉ có một lần thôi, tôi dừng xe lại đứng nói chuyện dăm ba câu với nàng trước cửa . Thú thật đó là những câu chuyện nhạt phèo, chán ngắt nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn vào mắt nàng, tôi bỗng cảm thấy bồi hồi, xao xuyến lạ lùng chẳng khác nào tôi đang đứng trước nàng mười lăm năm về trước. Đúng là lạ lùng, bởi vì tôi biết chắc rằng tình yêu của tôi đối với nàng thực sự đã chết từ lâu.

Khi đạp xe đi, bỗng dưng tôi bâng khuâng tự hỏi, rằng không biết trong vô vàn những kỷ niệm tươi đẹp ngày xưa, đối với nàng bây giờ có còn một chút gì để nhớ hay không?"

Monday, 7 December 2009

Dại khờ

Xuân Diệu


Người ta khổ vì thương không phải cách
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
Người ta khổ vì xin không phải chỗ

Đường êm quá ai đi mà nhớ ngõ
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương
Vì thả lỏng không kiềm chế dây cương
Người ta khổ vì lui không được nữa

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy
Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất

Người ta khổ vì cố chen ngõ chật
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao
Không muốn chữa, không chịu lành thú độc.

Tuesday, 1 September 2009

15 books

Here are the rules: Don't take too long to think about it. Fifteen books you've read that will always stick with you. First fifteen you can recall in no more than 15 minutes. Tag 15 ( or more) friends, including me because I'm interested in seeing what books my friends choose.

1. The three musketeers ("Ba người lính ngự lâm" in Vietnamese): "All for one, one for all!!"

2. The Hunchback of Notre Dame ("Nhà thờ Đức Bà ở Paris" in Vietnamese): What a touching ending and a beautiful name of Esmeralda.

3. One hundred years of solitude ("Trăm năm cô đơn" in Vietnamese): Borrowed from eT. The last book I read before coming to the UK. Usually read it with the hidden desk lamp so that my parents didn't know I stayed up too late.

4. Quo Vadis: "Quo Vadis, Domine?" The movie made by Poland is also very nice with the so..o..oo pretty actress, beautiful scenes and bloody Rome massacre.

5. Nỗi buồn chiến tranh (translated into English under the name "The sorrow of war"): How an individual's life is spoilt by the war. I hate war. I hate violence.

6. Đống rác cũ (could be translated as "The rubbish of the old regime"): I personally think the writing style is comparable to "Vanity Fair" by Thackeray even though the context are very different. "Vanity Fair" is also a good book for its non-boringly continuous humorous tone.

7. The bridges of Madison county ("Những cây cầu ở quận Madison" in Vietnamese): A true love! I think the last paragraphs are one of the most beautiful work ever written.

8. Animorphs (this is a set of around 50 small books actually): I thought about Harry Potter but ultimately chose this one due to its imaginability and creativity and somewhat less popularity.

9. In Desert and Wilderness ("Trên sa mạc và trong rừng thẳm" in Vietnamese): Kind of the classic for children.

10. Cuore (Italian, translated into Vietnamese under the name "Những tấm lòng cao cả" or "Tâm hồn cao thượng"): This will be one of the very first books for my kidsss :-)

11. Martin Eden: I once hoped that I wouldn't be trapped into the situation of Martin ^^

12. Divine Mistress ("Người tình tuyệt vời" in Vietnamese): A friend lent it to me when I was in the hospital. The name was a bit cheesy but the love story was notable.

13. The letter of an unknown woman ("Brief einer Unbekannten" in German, "Bức thư của người đàn bà không quen" in Vietnamese): An unimaginable love story. The greatest thing is that it could be real, everything could be real!! Other short stories by Stefan Zweig are nice as well.

15. 天龙八部 ("Thiên long bát bộ" in Vietnamese, can be tranlated as "The eight kungfu styles of the dragon"): A typical kungfu work by the famous kungfu writer Jin Jong (金庸).

15. The Third Chimpanzee: The Evolution and Future of the Human Animal. I'm reading this one, and after that the other two by Jared Diamond. Very interesting history from the view of a biologist.

Monday, 31 August 2009

Did you make a difference?

“…
- Okay, then answer this, Ellimist: Did I… did I make a difference? My life, and my… my death… was I worth it? Did my life really matter?

- Yes. You were brave. You were strong. You were good. You mattered.

- Yeah. Okay, then. Okay, then.

A small strand of space-time went dark and coiled into nothingness.”

(Ellimist, K.A. Applegate)

Thursday, 4 June 2009

Khát vọng - 渴望 - Desire

Bâng khuâng năm tháng rộng dài
Thực hư lẫn lộn biết ai tỏ lòng
Thoắt vui buồn thoắt chia phôi
Miệt mài theo đuổi dòng đời quẩn quanh.

Đường đời thiên lý biếc xanh
Biết ai ai biết năm canh đợi chờ
Khát khao cuộc sống ước mơ
Hỏi người lữ khách có chờ nhau không.

Đèn soi tổ ấm thân thương
Oán ân gác lại dặm đường còn xa
Chuyện đời ngắn tựa bài ca
Quan san dâu bể cho ta hiểu mình


Lần đầu đọc những câu thơ này trên bìa sau một cuốn sách đã quyết định ngay đó là bản dịch của bài hát trong phim "Khát vọng" cho dù hồi đó không theo dõi được bộ phim này mấy, thậm chí đến bây giờ cũng chỉ nhớ mang máng hình ảnh cô gái nhân vật chính của bộ phim, còn nội dung thì... chịu. Có lẽ những câu thơ dịch toát lên rất rõ khát khao về một cuộc sống bình thường của một người đã trải qua đủ gian truân, sóng gió cuộc đời để vượt lên trên những tham vọng vô cùng, những cấu xé, giành giật khắc nghiệt như cái giá phải trả cho những tham vọng ấy để hiểu rõ giá trị của sự bình thường, của tổ ấm tình người.

Người dân bình thường phần lớn cũng chỉ mong muốn một cuộc sống thực sự bình thường, cứ gì Việt Nam, Trung Quốc hay bất cứ nơi đâu...

Mượn bình luận của một blogger để nhớ về bộ phim này:


Phim lấy bối cảnh lúc cuộc cách mạng văn hoá Trung Quốc đang diễn ra. Nhân vật chính là Huệ Phương. Những thăng trầm trong cuộc sống của cô gắn liền với những biến động của xã hội Trung Quốc thời bấy giờ.

Huệ Phương là một cô gái bình thường, giản dị nhưng giàu nghị lực sống. Trải qua bao khó khăn, vất vả, cô vẫn nuôi trong lòng một khát vọng vươn lên.

Bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc - Vương Sóc. Đây cũng là một trong những bộ phim truyền hình Trung Quốc đầu tiên được chiếu tại Việt Nam và để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng khán giả Việt. Sau thành công của phim này, hàng loạt các phim truyền hình Trung Quốc khác bắt đầu hành trình chinh phục khán giả Việt.

Phim này chiếu từ những năm 90 của thế kỷ trước. Lúc đó mình vẫn còn rất nhỏ, nhớ lõm bõm được đôi chút nên bây giờ hầu như quên hết nội dung. Nhưng ấn tượng để lại trong mình thì khó phai lắm! Về một cô gái giàu nghị lực và luôn biết khát khao vươn lên, vượt qua mọi nghịch cảnh.

Và ấn tượng sâu đậm nhất vẫn là bài hát chính của phim. Bài “Khát vọng – Ke wang” mà hầu hết người yêu nhạc Hoa ở Việt Nam đều biết.

Lời bài hát “Khát vọng” tựa như tâm trạng một cô gái hiền lành, hiểu biết, vất vả nhưng luôn có ý chí, có hoài bão, và luôn cố gắng phấn đấu. Cách cô gái nhìn những nhọc nhằn, phiền não trong cuộc sống thật tự nhiên, nhẹ nhàng. Đó cũng là thông điệp chính mà bộ phim muốn gửi đến tất cả chúng ta.




Phiên âm Pinyin của bài hát ("~" để ngân dài, "-" để đi lướt):

You~ you sui yue. Yu-shuo-dang nian hao kun huo.
Yi zhen yi~ huan nan qu~ she, bei huan li he dou ceng jing you~ guo.
Zhe yang zhi~~ zhe, jiu-jing-wei~~ shen me?

Man man ren sheng lu~, shang xie qiu suo.
Xin zhong ke wang zhen cheng de sheng~ huo.
Shui neng gao su wo~. Shi dui hai shi cuo?
Won xuy nan~ lai bei wang~ de ke.

En yuan wang que, liu xia zhen qing cong tou shuo.
Xiang ban ren~ jian wan jia deng~ huo.
Gu shi bu duo. Wan-ru-ping chang yi duan ge.
Guo qu wei~ lai gong~~ zhen zhuo.

...Guo qu wei~ lai gong~~ zhen zhuo.

Monday, 27 April 2009

Để làm gì? Vô ích!

Câu hỏi "Để làm gì?" và lời (thở dài) kết luận "Vô ích!" xuất hiện khá thường xuyên trong các cuộc nói chuyện nghiêm túc. Nhân đọc lại "Thư kiếm Ân cừu lục", thấy có đoạn này hay hay. Đây là đoạn gần kết cục khi kế hoạch của Hồng Hoa hội bị phá sản hoàn toàn do Trần Gia Lạc quá tin vào lời hứa của tên vua tráo trở Càn Long - vốn chính là anh trai họ Trần. Kết quả là chùa Thiếu Lâm bị san phẳng, phương trượng hy sinh, công chúa Hương Hương phải tự sát, vợ chồng Thốc Cưu - Tuyết Điêu và thập nhị lang Chương Tấn thiệt mạng, nhóm thủ lĩnh Hồng Hoa hội còn sống tan tác chạy lên Hồi cương,... Trần Gia Lạc ăn năn, phẫn hận nên tự tử nhưng được mọi người cứu kịp. Nói chuyện với Lục Phi Thanh:

Trần Gia Lạc nói:
- “Tiền bối dạy dỗ rất phải, nhưng chúng ta đã thất bại đến mức độ này rồi, không còn cách nào để sửa chữa sai lầm được nữa.”

Lục Phi Thanh hiên ngang nói:
- “Chúng ta hành đại đạo, nếu thành thì bá tánh được nhờ, còn nếu không thành thì phải giữ cho suốt đời mình xứng đáng là đại trượng phu phú quí không lay chuyển, nghèo hèn không nhụt chí, oai vũ không khuất phục. Huynh đệ Hồng Hoa Hội người nào cũng liều mạng vì nước vì dân, hành đại đạo cho thiên hạ, đâu phải một mình lão đệ? Tuy rằng trước mắt có nhiều gian khó, nhưng không phải không có việc đáng làm. Đại trượng phu đã biết có việc đáng làm thì không thể không làm, không thể co đầu rút cổ…”

Nói đến đây Lục Phi Thanh đưa tay vỗ ngực, dõng dạc hỏi:
- “Tổng đà chủ! Chúng ta có phải là anh hùng hảo hán không? Lão đệ sợ cái gì?”

"Phú quí không lay chuyển, nghèo hèn không nhụt chí, oai vũ không khuất phục", hay!!!

Friday, 3 October 2008

Thờ ơ tiếp

A rose on the road

Em yêu của anh đừng buồn nhé
Cho dù hôm nay gió lạnh về
Dẫu chưa thể sát vai em dựa
Nhưng khép mi lại tim lắng nghe...

Thursday, 2 October 2008

Thờ ơ...

Khi ko muốn/biết/có thời gian để/thể viết gì, thì ta lại chép thơ. Bài này của Phan Bội Châu, in trong sách Văn học lớp 11 hay 12 gì đó.

Sinh vi nam tử yếu hi kỳ
Khẳng hứa càn khôn tự chuyển di
Ư bách niên trung tư hữu ngã
Khởi thiên tải hậu cánh vô thùy
Giang sơn tử hĩ sinh đồ nhuế
Hiền thánh liêu nhiên tụng diệc si
Nguyện trục trường phong Đông hải khứ
Thiên trùng bạch lãng nhất tề phi.

Cụ cũng nói "Lập thân tối hạ thị văn chương"...

A leaf of the fall, UEA

Ảnh chụp sau Post Room, UEA, test ống kính SeriesE 105mm f2.5

Wednesday, 27 August 2008

Em chẳng đẹp đâu :-D

Em ơi em chẳng đẹp đâu
Không tin cứ lấy gương Tàu mà soi
Ừ thì có thắm làn môi
Ừ thì hai lúm má cười có sao

Thông minh trán tất nhiên cao
Đã là con gái mắt nào chả xanh
Kể chi suối tóc mát lành
Cứ lười không cắt tóc... anh cũng dài

Bảo em son phấn là sai
Nhưng trời nắng đẹp... má ai chẳng hồng
Chưa già ắt phải trẻ trung
Chị anh khi sắp lấy chồng chẳng thua

Sao em cười, rõ lạ chưa
Hay là em tưởng tôi đùa trêu nhau?

Thật đấy mà, chẳng đẹp đâu

Monday, 7 July 2008

Thơ - Mà là thơ sáng tác hẳn hoi!!!

"Lời ru buồn, nghe mênh mang mênh mang, sau lũy tre làng, khiến lòng tôi xôn xang..."

Có một thời ca khúc "Lá diêu bông" rất thịnh hành, ít nhất là ở cái khu thị trấn con con với những xóm nhỏ chừng vài chục nóc nhà ấy. Ngày đó ko chỉ các anh chị thanh niên, những bậc cha mẹ, mà cả lũ nhóc đeo cái cặp còn xệ lưng đi học cũng ông ổng suốt ngày.... "Bướm vàng đã đậu trái mù u rồi, lấy chồng sớm làm gì, để lời ru thêm buồn...". Lớn hơn tí nữa, tập tành chơi ghi-ta, khi mà cánh tay vẫn chưa chưa ôm trọn nổi cái đàn, cũng lôi "Lá diêu bông" ra mổ cò, chúi mặt xuống dây đàn mà lẩm nhẩm... "Tôi thương em tìm được là diêu bông, sao em nỡ vội lấy chồng..."

Thế rồi cũng lớn hơn tí nữa. Đó là năm thứ 2 Đại học thì phải, buổi tối, trời nóng, điện yếu, đang ngồi ôn xác xuất thống kê ở cái tầng dưới của cái giường tầng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại thì trong đầu, tứ "Xin anh đừng, đừng trách là diêu bông" chợi bật ra và vang qua vang lại, nghe cũng thành âm, thành nhịp. Rồi chợt lan man nghĩ, rằng trên đời này có hàng tỉ lý do khiến 2 người yêu nhau không thể đi đến tận cùng với nhau... Trong số những lý do đó ko thiếu những cái cực kỳ ngớ ngẩn, từ bất cứ phía nào... Vậy cớ gì cô gái kia cứ bị người ta chất vất, vặn vẹo hàng bao nhiêu năm như vậy...? Mà tuổi xuân ko bao giờ quay trở lại, một người con gái bình thường cần phải có một gia đình, một người bên cạnh để xẻ chia cuộc sống chứ, trách cứ gì... Mà biết đâu cũng vì vậy nên trong lòng cô gái, hình ảnh xưa cũ vẫn chẳng khi nào phai nhòa... Cứ lan man như vậy rồi viết viết, chỉnh chỉnh, xóa xóa, bài thơ cũng ra đời. Ngày đó còn có 1 bài khác họa lại bài này nhưng giờ quên mất rồi, còn nhớ mỗi hình ảnh "bàn tay nắm chặt lấy bàn tay".

Nào, lôi lại mớ giấy bút 10 năm tuổi.

Đừng trách lá diêu bông

Tặng nhà thơ Hoàng Cầm

thienha...


Chỉ hai đứa mình trên ngọn đồi lộng gió
Hoa sim bát ngát soi tím cả dòng sông
Ngắt lá theo dòng em mơ màng ao ước
Giá một ngày lá sim trở thành lá diêu bông

Lời nói bâng quơ ai bảo anh để vào tai
Lang thang tìm lá khắp nơi, em ở nhà ngẩn ngơ ngóng đợi
Xuân đi qua, đi qua, rồi xuân đi qua mãi
Dòng nước trôi lạnh lùng tàn héo cánh hoa xưa

Đồi sim tím đã lụi tàn với nắng mưa
Anh vẫn đi, vẫn lang thang, vẫn chưa quay trở lại
Em tiếc nuối, băn khoăn: Ôi, một lời vụng dại
Sao anh khờ khạo để tim em ngả xế chìêu...

Hôm nay chú rể đi bên cạnh người yêu
Hôm nay pháo nổ, xác tung trên đường quê đầy sỏi đá
Hôm nay...
một lần cuối ngước về đồi sim chiều lạnh giá

Tim em chết thật rồi...
xin anh đừng,
đừng trách lá diêu bông...


HN, 1998 (rougly)

Wednesday, 25 June 2008

Đọc "Chạy án" của Nguyễn Như Phong

Đọc xong "Chạy án" của Nguyễn Như Phong share trên thuvien-ebooks (ko hiểu là đọc vào lúc nào), post một bài nhận xét ngăn ngắn, cũng được một vài người đọc đồng tình. Hôm nay lười, copy về đây để tạo một blog . Nhưng cũng giống vụ "Oxford thương yêu", mình như một người phản biện tương đối lẻ loi, có vẻ quan niệm đại chúng về văn học và nghệ thuật giờ dễ dãi quá (và quần chúng thì phàn nàn sao mình khó tính quá ). Một hai hôm sau thấy hàng loạt bài phê phán, nhặt sạn hết về CNTT đến đời thường trong phim. Cũng ko lạ, làm phim thị trường dựa trên một câu chuyện thị trường được viết một cách cẩu thả thì kết cục đó là hiển nhiên .


thienhadebetanhhung (18/6/2008)
Cái được của cuốn này là vẽ nên một thực trạng khá phổ biến trong xã hội, được tích lũy qua kinh nghiệm và môi trường, điều kiện làm việc của tác giả. Nhưng có lẽ cái được cũng dừng lại luôn ở đây. Còn lại: Văn phong chất lượng thấp (chỗ này khó tìm từ quá) và không hấp dẫn, bố cục thiếu chặt chẽ và nhiều chỗ phi thực tế, phi logic (cái này thì vô số, một ví dụ ngẫu nhiên là chuyện anh chàng Lâm cứ bí mật lấy hàng trăm nghìn USD từ tài khoản 1 anh khác để đánh bạc TRONG BAO NHIÊU THÁNG TRỜI, vậy mà ko ai phát hiện, chả lẽ anh kia ko bao giờ kiểm tra tài khoản của mình, và ngân hàng chẳng bao giờ làm công tác kiểm toán, tổng hợp?), xây dựng kịch tính nhạt mặc dù có rất nhiều chỗ có thể tại kịch tính cao, giải quyết vấn đề quá đơn giản, tiêu biểu là ở đoạn kết cục - ông chủ ngân hàng lấy tiền riêng mấy chục tỉ ra bù lại số tiền cậu quý tử Lâm mang đi đánh bạc!!!

Và có lẽ cái dở nhất của câu truyện này là dù khá dài, nó không mở ra bất cứ một hướng giải quyết hay suy nghĩ nào cho thực trạng nó nêu lên: Các cán bộ cấp cao có hùn vốn kinh doanh cùng giới xã hội đen vẫn ko lộ mặt, các cán bộ CA nhận lương của XH đen ko bị xử lý gì, các đường dây làm ăn đen tối lợi dùng quyền lực - báo chí - quan hệ vẫn bình yên,... Thành ra đọc xong chỉ biết tin rằng nó còn như thế nữa, như thế mãi và chẳng bao giờ giải quyết được vì không có bất cứ giải pháp nào, bất cứ ai quan tâm giải quyết, tất cả những gì tiến hành ở đây đều chỉ để bảo vệ anh chàng con thứ trưởng.

Tất nhiên nếu đây là một truyện kiểu hiện thực phê phán của ai đó thì có thể châm chước, nhưng với tác giả Nguyễn Như Phong thì người đọc trông đợi nhiều hơn.

PS: Các phần viết về CNTT đúng là cách viết của một người không biết tí gì về CNTT và quá tự tin đến nỗi không buồn tham khảo ai đó biết về CNTT. Thành ra đến bộ phim cũng bị phốt về các chi tiết CNTT này.

Nghĩ đến ví dụ Da Vinci Code, để viết nó tác giả phải thai nghén, tìm tòi tài liệu tham khảo về lịch sử, tôn giáo, địa lý, đi khảo sát các công trình kiến trúc, vv và vv. Như thế gọi là lao động nghệ thuật nghiêm túc.


bim_HF (19/6/2008)
Chính xác! Rất đồng ý với nhận xét của bạn. Mình đọc cuốn này và cũng thấy vậy. Thậm chí còn thấy ngay cả cách mô tả các đoạn biểu lộ cảm xúc trong truyện như tình cảm đồng chí, đồng đội, anh em của nhóm các ông Thứ trưởng, GĐ Công An, Viện Kiểm sát, ông GĐ nhà băng... cũng thấy khiên cưỡng, thiếu nghệ thuật để cho người đọc cảm được tấm tình của họ. Kịch tính chả có gì, mặc dù tác giả cố gắng gài nhiều đoạn. Nói chung là viết nhạt!

Về nhân vật thì xây dựng cũng không hợp lý. Cô Hoa Hậu Minh Phương_khét tiếng vì tiền, sẵn sàng chung sống với người khác theo hợp đồng chỉ để kiếm tiền, tự dưng đâm ra tốt tính, chung thủy mặc dù anh chàng Lâm cũng chả làm gì đáng để gọi là 'cảm hóa được nàng"...

Ngay cả mối tương quan giữa tựa sách và nội dung cũng không hợp lý. Nếu đúng là Chạy Án - như cái tựa thì phải mở rộng tập 2 ra, viết lại và thêm phần chạy án thực thụ vào, may ra mới đúng ý tác giả. Chứ đã chạy án đâu, ngoài mấy thông tin mơ hồ về bà Dung, Trần Ngọc...

Về Dan Brown mình cũng thấy ấn tượng với khối lượng kiến thức phi trinh thám trong đó (kết cấu trinh thám của Dan Brown thì chả có gì đáng nói-nó hơi lặp trong cả series truyện của ông ấy, nhưng vẫn ăn đứt Nguyễn Như Phong), nhưng trong tác phẩm Pháo Đài Số mình nghe dân IT cũng bàn là có nhiều điểm chưa hợp lý về mảng IT lắm nhé.

Vài dòng chia sẻ cảm xúc khi đọc truyện này. Nếu có bạn nào có cái nhìn khác thì lên tiếng nhé. Mình hơi khắt khe quá chăng???



thienha...: Có gì mà quá, XH có quá thừa sự dễ dãi, buông thả rồi.

Tuesday, 24 June 2008

Làm báo - Đi giữa hai làn đạn

Mình (và chắc hẳn nhiều người nữa) nhiều khi rất cay cú vì thấy báo chí đưa tin ko như mong muốn - Cái mình muốn họ ko đăng, cái muốn tìm hiểu sâu họ dừng lại, vv và vv. Đôi khi cũng bực mình chửi bới cánh báo chí nọ kia nhưng nghĩ lại thì cũng láng máng hiểu có những điều họ muốn mà ko (hoặc chưa) làm được - cũng giống như mình vậy. Đọc blog của Huy Bom thấy có bài này thú vị nên copy về đây, đọc để hiểu và thông cảm với dân làm báo. Mới biết cái khổ "Bốn mươi năm nói láo" của Vũ Bằng ngày xưa, giờ các thế hệ đi sau vẫn chưa thoát.


Đi giữa hai làn đạn


Các nhà báo thế hệ 7X chúng tôi được đào tạo ngay từ trong trường về khái niệm “đi giữa hai làn đạn”. Một làn đạn của các nhà quản lý báo chí, một làn đạn của độc giả. Đi làm sao thì đi, đừng để mình bị tử thương. Bị thu thẻ, treo bút, bị chuyển sang bộ phận phát hành – đọc dò lỗi chính tả, bị bắt, bị đình bản, bị đóng cửa, bị ra tòa hoặc đơn giản là báo bày đầy trên sạp mà chẳng ai mua, bài viết ra không còn ai buồn đọc... đều là các dẫn dụ cụ thể của sự tử thương. Các tờ báo chết, những ngòi bút chết. Những vết thương sâu.


Các nhà quản lý báo chí muốn gì? Họ muốn báo chí đăng tải những điều có lợi cho “mẫu số lớn” ích nước, lợi dân, đúng định hướng, không râu ria vặt vãnh, không vẽ nhọ bôi hề, không buôn thần bán thánh, không bốc thơm lăng – xê, không khơi gợi dục vọng, thú tính, hoặc vô tình vẽ đường cho các trò ma bùn, vô tình làm phương hại tới các hệ thống tài chính, ngân hàng, tiền tệ chẳng hạn, vốn là xương sống của nền kinh tế. Trên phương diện quản lý truyền thông vĩ mô, các nhà quản lý hoàn toàn đúng. Không có tự do truyền thông tuyệt đối – Nếu ai mơ hồ về điều này xin chỉ dùm hộ tôi một nền báo chí tự do “vô tư lự”? Thái Lan với chiến lược truyền thông cho gạo Xiêm, hay Italia đồng loạt vật nài kèm khích tướng Marco Van Basten chơi đẹp? Tất cả mọi thứ, bao gồm cả truyền thông, đều phải châu tuần xung quanh các “mẫu số lớn” (tôi không muốn dùng từ chính trị) - thầy tôi Nguyễn Tri Niên đã nói. Nói sau hơn 70 năm được làm người.

Các độc giả muốn gì? Họ muốn báo chí nhúng ngòi bút vào nỗi đau nhân loại, và nhúng ngòi bút vào nỗi đau từng số phận, mỗi đời người. Họ muốn cầm trên tay tờ báo có thông tin công bằng, đa chiều, nóng hổi, mà phía sau mỗi dòng chữ có thể “đọc” thấy những đêm trắng, những khát vọng, những giọt mồ hôi. Họ muốn báo chí thay cả quyền hành pháp và tư pháp, muốn phanh thây lột da bọn tham nhũng, cường quyền, xảo trá, trác táng, nhân cách ba xu, muốn tung hô lên mây những người họ thương họ mến, muốn biết thần tượng của họ hôm nay bước chân trái hay chân phải ra ngoài cánh cửa, đi dép mầu gì. Họ muốn báo chí là kênh thông tin tin cẩn đầy ăm ắp và là chỗ dựa tinh thần của họ. Họ muốn khóc khi đọc báo, họ muốn cười khi đọc báo. Họ muốn nhiều thứ lắm. Trên phương diện từng con người cụ thể, họ đúng. Báo chí không phục vụ con người thì phục vụ cái gì đây?


Có vẻ như về mặt lý thuyết, quản lý truyền thông và nhu cầu đọc của độc giả dường như không có sự xung đột là bao. Nhưng trên thực tế, điều đó luôn luôn tồn tại, đã và đang tồn tại. Và sẽ còn tồn tại. Người đọc dường như không biết tỏ tường sự xung đột đó, và họ, hàng triệu người, cũng không cần biết. Họ dựng lên những áp lực khủng khiếp cho từng ngòi bút, cho từng tờ báo. Họ điện thoại, họ email, họ đến tận tòa soạn cằn nhằn, mắng mỏ. Họ nã đạn không biết mệt. Họ quên béng mất các phóng viên hay các tổng biên tập đi chăng nữa, trước hết cũng là các con người. Các câu hỏi của họ thật khó trả lời: Tại sao không có một dòng tin nào ngay khi bác Võ Văn Kiệt vừa mới mất, để họ phải lên BBC tìm đọc? Tại sao vụ Năm Cam báo chí thành công thế mà vụ PMU18 báo chí bê bết thế? Làm đẹp da mặt bằng đu đủ, xin hỏi thêm rằng đu đủ xanh hay đu đủ chín? Tại sao mưa to ghê mà hôm qua báo đăng nắng chang chang, làm họ ướt hết cả người? Giá giấy tăng hay sao mà dạo này báo in xấu thế? Họ hỏi thì các nhà báo biết hỏi ai đây?


Các nhà quản lý cũng nã đạn không ngừng. Những bản fax, những cú điện thoại, những tin nhắn SMS lúc nửa đêm mà không cần hồi đáp. Sao dạo này quảng cáo nhiều thế, đã đúng tỉ lệ đăng tải chưa? Phát nhuận bút cho anh em có đúng Nghị định 10 không? Định “dùng ngòi bút làm đòn xoay chế độ” hay sao? Chẳng mấy khi thấy hỏi han: tình hình phát hành thế nào; cậu XYZ khá đấy, bảo nó gửi loạt bài vừa rồi dự thi giải báo chí quốc gia đi; sao báo cậu có cả trăm phóng viên mà chỉ có hơn chục cái thẻ nhà báo – bọn còn lại nó biết làm nghề kiểu gì đây? Tôi không làm sao quên được hình ảnh một chị quản lý báo chí (giờ đã về hưu) qua tòa soạn uống bia, khi ra về chị còn tự tay chắt thêm 2 lít bia hơi vào chai nhựa để mang về nhà cho chồng chị. Khoảng không gian giữa các nhà quản lý báo chí và các tòa soạn, sao mà xa xôi thế.


Giữa hai làn đạn đó, ngày càng nhiều các tờ báo bị sụt giảm tia – ra, bị kiện ra tòa, bị này bị nọ. Có những ngòi bút sắc, đã tự im lặng, để tự mình lãng quên đi, những vết thương sâu.


Không biết tôi viết bài này liệu đã đi chính xác hay chưa, giữa hai làn đạn.


Chia xẻ!!!

Sunday, 15 June 2008

Tập San Sử Địa 29: Đặc Khảo về Hoàng Sa và Trường Sa - And a final message to BR

Download tại đây.

Giành cho những ai quan tâm đến vấn đề lãnh thổ đất nước và muốn tìm hiểu nó một cách khoa học. Tập San Sử Địa là một series chuyên khảo về lịch sử và địa lý do một nhóm giáo sư, sinh viên Đại Học Sư Phạm Sài Gòn chủ trương. Tập san được xuất bản 3 tháng 1 lần, bắt đầu từ đầu năm 1966 và kết thúc vào đầu năm 1975 với 29 số.

Thật may mắn là số cuối cùng - số 29 - là tập chuyên khảo quý giá về
Hoàng Sa & Trường Sa với nhiều cứ liệu lịch sử chứng minh chủ quyền của nước ta đối với hai quần đảo này. Các bài viết được tập trung sau sự kiện Trung Quốc đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa ngày 19/1/1974. Tác giả tập san - Tiến sĩ Nguyễn Nhã - đã đồng ý đưa tập san lên internet phục vụ mục đích nghiên cứu, học tập. Hẳn nhiên ông mong muốn truyền bá tài liệu này để có ngày càng nhiều người nắm được vấn đề một cách khoa học, phục vụ cho công cuộc bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ đất nước. Xin trân trọng cảm ơn ông và mong rằng người đọc sẽ góp phần truyền bá tác phẩm này thông qua blog cá nhân hoặc các diễn đàn trên mạng (có thể copy luôn bài viết này - thienha...).

Mình mà có quyền, e.g. làm Thủ tướng, thì sẽ mua bản quyền từ tác giả và cho xuất bản rộng rãi, phát miễn phí hoặc bán giá thật rẻ (nhà nước có thể trợ giá) cho bất cứ người dân nào muốn đọc tài liệu này. Đồng thời tổ chức các chuyên gia lịch sử và ngoại ngữ dịch tài liệu sang tiếng Anh, tiếng Pháp, thậm chí tiếng Trung, xúc tiến việc xuất bản, tuyên truyền tại các nước trên thế giới.

Mục lục của tập chuyên khảo này:

Tập san Sử Địa - Tam Cá Nguyệt San - Số 29 - Tháng 1, 2, 3 - 1975
Đặc khảo về Hoàng Sa và Trường Sa

  • Thử đặt vấn đề Hoàng Sa - Nguyễn Nhã
  • Quần đảo Hoàng Sa - Hoàng Xuân Hãn
  • Phúc trình về công tác nghiên cứu phốt-phát lần cuối cùng tại quần đảo Hoàng Sa của phái đoàn chuyên viên hỗn hợp Nhật Việt vào mùa thu năm 1973 - Trần Hữu Châu
  • Phúc trình cuộc thám sát hòn Nam Yết thuộc quần đảo Trường Sa vào mùa thu năm 1973 - Trịnh Tuấn Anh
  • Những sử liệu Tây Phương minh chứng chủ quyền của Việt Nam và quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa từ thời Pháp thuộc đến nay - Thái Văn Kiểm
  • Hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa giữa Đông Hải - Lam Giang
  • Hoàng Sa và Trường Sa, lãnh thổ Việt Nam - Lãng Hồ
  • Những sử liệu chữ Hán minh chứng chủ quyền của Việt Nam trên quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa qua nhiều thế kỷ - Hãn Nguyên
  • Thử khảo sát về quần đảo Hoàng Sa - Sơn Hồng Đức
  • Hoàng Sa dưới mắt nhà địa chất H. Fontaine - Lạp Chúc Nguyễn Huy
  • Phương diện địa danh học của hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa - Võ Long Tê
  • Nhận xét về các luận cứ của Trung Hoa liên quan tới vấn đề chủ quyền hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa - Quốc Tuấn
  • Hoàng Sa qua vài tài liệu văn khố của Hội Truyền Giáo Ba Lê - Nguyễn Nhã
  • Các văn kiện chính thức xác nhận chủ quyền Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa từ thời Pháp thuộc tới nay - Bà và Ông Trần Đăng Đại
  • Hoàng Sa qua những nhân chứng - Trần Thế Đức
  • Thư mục chú giải về Hoàng Sa Nhóm thư tịch sử địa
Tài liệu có thể download tại đây.

Diễn đàn Viện Việt Học có dự án số hóa toàn bộ Tập san, hiện tại có mục lục của toàn bộ 29 số của Tập san để người quan tâm tham khảo.

Ước gì mình ở Thành phố Hồ Chí Minh nhỉ, ắt sẽ đi lùng để mua được bộ tài liệu này, tiền bạc... vẫn là vấn đề nhưng sẽ cố điều chỉnh. Ờ, BR, giúp anh vụ này được không nhỉ, đảm bảo đền ơn xứng đáng?!