Tuesday 26 October 2010

Với em 1 - Hạt dẻ nóng

Em ạ,

Tối thứ 7 vừa rồi sau khi long rong trên đường cho tới khuya, anh quyết  định về nhà. Đang đi chầm chậm gần ngõ thì anh nhìn thấy một chị/em ngồi bán hạt dẻ nóng bên đường. Kể ra thì quãng đường đó có rất nhiều hàng hạt dẻ nóng, nhưng anh bị capture bởi hàng này vì nhìn khuôn mặt và đôi mắt người bán hàng buồn quá. Ko biết có phải anh tưởng tượng quá nhiều hay ko nhưng anh có cảm giác nỗi buồn ấy quá đơn giản và sâu thẳm, nỗi buồn của một sự trống vắng và cam chịu, nó tỏa ra một cách lặng lẽ,... Anh bị ám ảnh nên đã vòng xe lại mua hàng cho bạn ấy. Thay vì mua một gói hạt mang theo người, anh ngồi lại đó ăn và trò chuyện với bạn bán hàng, mời bạn ấy cùng ăn.

Chắc chả mấy khi có người ngồi lại đó nên bạn ấy cũng vui chuyện. Bạn ấy bảo chưa bao giờ có khách hàng nào ngồi ăn tại chỗ như vậy. Rồi bạn ấy nhường cho anh cái ghế gỗ thấp thấp vì anh mặc quần bò, lại đeo ba-lô trên vai ko ngồi bệt được - bạn ấy ngồi trên bậc gạch nho nhỏ bao quanh cái cây bên đường. Bạn ấy vui nữa vì trước khi anh vào (tầm gần 11h) là bạn ấy đã ngồi ko từ 9h30 tối mà ko bán được gì rồi. Bạn ấy kể chuyện nhà ở ngoài Phùng (cách chỗ bán hàng tầm 1h đi xe máy, có thể nhanh hơn nếu đi ban đêm vắng người), hàng tối bạn ấy và một chị nữa đi vào Hà Nội bán hàng, tầm 11h30-12h đêm hai chị em đèo nhau về. Bạn ấy kể cũng phải xoay đi xoay lại, chọn mãi mới được chỗ bán hàng này vì những chỗ khác đã đông người bán quá. Mà chỗ bạn ấy ngồi thì bụi kinh, sát đường mà. Kể ra thì chỗ khác cũng thế thôi, bụi bặm khắp mọi nơi.

Mà vui lắm nhé, anh ngồi đó nói chuyện được một lát thì có tới mấy khách ghé qua mua hạt dẻ nữa, làm bạn ấy hết cả hàng hạt dẻ loại to, phải gọi người chị đang bán ở chỗ khác đem hàng về bổ sung. Bạn ấy còn "khuyến mại" thêm cho anh dăm bảy hạt nữa :D Bạn ấy vui lắm vì bán được hết hàng. Anh nói đùa thế là nhờ anh tốt vía, bạn ấy cười đồng ý, đùa lại là anh thi thoảng ra đó mua hàng đi để nhờ vía tốt của anh. Bạn ấy có biết đâu nếu hôm nào cũng ngồi đó thì đến lượt chính anh cũng phải lần ra vỉa hè kiếm sống sớm :P

Nói chuyện lâu lâu rồi anh xin phép chụp ảnh bạn ấy, bạn ấy cười bảo ko chụp đâu vì xấu lắm, anh phải thuyết phục là chỉ chụp lấy dáng, cho một ý tưởng ảnh cuộc sống về đêm thôi chứ ko chụp rõ mặt, bạn ấy mới đồng ý. Thế là anh loay hoay chụp, khó phết vì ánh sáng thiếu và manual focus, nhưng cũng được 1, 2 tấm gọi là. Lúc anh chào về, bạn ấy lại cười và nhắc lại việc "nhờ vía" anh. Nhìn mọi người cười thật là vui. Nhưng làm sao để mọi người được vui cười thường xuyên nhỉ?