Showing posts with label Cuộc sống. Show all posts
Showing posts with label Cuộc sống. Show all posts

Tuesday, 14 August 2012

Đại gia và...quan chức

Có hai câu chuyện, ngẫu nhiên không hẹn mà thành "gặp nhau cuối tuần", nhưng không phải để bạn đọc cười, mà đọc xong, hẳn nó thành "ga la"... khóc. 
 
Đó là chuyện về đại gia và quan chức, hai giai tầng muôn thuở hấp dẫn, từ người đẹp chân dài đến thường dân chân đất.

"Liêu trai chí dị" thời nay
Đại gia được nói ở đây, khiến bạn đọc chú ý vì sự khác người và khác đời. Đang sống sờ sờ, khỏe mạnh, đẹp đẽ ở Hà Nội, ông N. C. Đ. bỏ lên Lương Sơn (Hòa Bình) mua 24 héc ta đất rừng, làm trang trại. Chuyện có thế thì chả đáng nói, vì khối đại gia thời buổi này đều có trang trại cuối tuần.

Đáng nói ở chỗ đại gia này, xây mộ chờ... ướp xác mình.

Mới nghe tưởng như của tiểu thuyết Tàu, vì nó nhang nhác cái lo xa của các bậc đế vương xưa, phòng ngừa khi nằm xuống, bị dân "đào mồ, đào mả". Ông Đ. cũng chẳng giấu, khi nói xổ toẹt: "Công trình này tốn rất nhiều tỷ đồng. Tôi chỉ là "phó thường dân" nhưng muốn làm 1 khu mộ ngang với mộ... Tào Tháo".

Nhưng chuyện kể của ông Đ. còn có vẻ hấp dẫn hơn cả tiểu thuyết Tàu, vì nó lại có chút nhang nhác chất "liêu trai chí dị".

Không biết công trình xây mộ của ông Đ. có đạt trình độ "ngang" với mộ Tào Tháo không, nhưng ông Đ. cũng thuê tới 30 người đục đẽo hơn 3 năm mới xong. Ông còn chuẩn bị đầy đủ cả hương liệu ướp xác sau khi đã đi Trung Quốc, Ai Cập tìm hiểu công nghệ này.

Nay, khu mộ của ông Đ. và vợ đã xây hoàn chỉnh với 2 ngôi cạnh nhau, phía trên có 2 tấm bê tông, ước chừng 6 người khiêng không nổi. Phía dưới hầm mộ có hệ thống xe goòng đưa quan tài vào sâu trong núi...Có kém gì vua chúa trong tiểu thuyết Tàu không?

Nghe chuyện ông, người viết chỉ nhớ đến những khu nghĩa trang của các quốc gia văn minh. Họ xây đồng loạt, giản dị mà không kém tôn nghiêm, theo một quy chuẩn chung. Ở đó, vẫn toát lên một không gian văn hóa, cho dù là "cõi âm".

Khu mộ của ông Đ hiện đã xây hoàn chỉnh với 2 ngôi cạnh nhau, phía trên có 2 tấm bê tông lớn. Ảnh: Kienthuc.net

Cũng lại nhớ đến "thành phố Ma" hoành tráng, sơn son thiếp vàng ở Huế mà báo chí tốn bao giấy mực, nhưng dường như vẫn không lay chuyển được nếp nghĩ thủ cựu của những người đang sống ở cố đô.

Thôi thì cũng do ngành văn hóa chưa có những quy chuẩn chung mang tính pháp luật về mồ mả, nên có những đại gia nhiều tiền của muốn "học đòi", "chơi ngông" hay muốn thể hiện mình theo cách riêng của họ, cũng chả có gì lạ...

Lạ nhất là chuyện này. Là chuyện các quan chức tỉnh Hà Giang, một tỉnh miền núi phía bắc nghèo của Tổ quốc "đua nhau chơi nhà sàn gỗ quý" (phapluatvn.vn, ngày 27/6). Cuộc đua ngấm ngầm này của các vị chẳng ai chịu kém ai.

Các ngôi nhà sàn, hoặc biệt thự đều là của các quan chức cấp huyện, hoặc cấp tỉnh nằm ở thôn Lâm Đồng, xã Phương Thiện (huyện Vị Xuyên), ở tổ 8, phường Quang Trung; hoặc tổ 18, phường  Minh Khai (TP Hà Giang), ở xã Vĩnh Phúc (huyện Bắc Quang)... và đều có đặc điểm chung.


Một căn nhà sàn trị giá nhiều tỷ đồng của một quan chức cấp tỉnh của Hà Giang. Ảnh: phapluatvn.vn

Đóvừa to vừa rộng, có ao, hồ, non bộ, trị giá nhiều tỷ đồng, được dựng công phu toàn bằng các loại gỗ quý hiếm, trong đó có gỗ nghiến và gỗ trai (loại gỗ quý toát ra mùi thơm lạ, khiến thạch sùng, các loại dán và côn trùng chẳng dám bò vào nhà).
 
Và đặc điểm chung nữa: Các loại gỗ này có xuất xứ tại các cánh rừng của cao nguyên Hà Giang thuộc nhóm 2A không được phép khai thác.

Các ngôi nhà đều nằm theo thế phong thủy cực kỳ đắc địa. Có ngôi còn theo kiểu "tả thanh long, hữu bạch hổ; tiền chu tước, hậu huyền vũ", theo triết lý của chủ nhân, "lấy cái cũ để soi vào cái mới" mà ngẫm sự tình.

Hay là để "ngầm" so sánh cái giàu của mình với cái giàu của đồng sự, của hậu sinh mà ...nuối tiếc, mà ấm ức? Đương nhiên, đó cũng chỉ là những ngôi nhà nghỉ cuối tuần. Thi thoảng các chủ nhân mới bầu đàn thê tử từ trung tâm TP Hà Giang về nghỉ ngơi, thư giãn.

Có điều rất lạ, gỗ nghiến, gỗ trai là những loại gỗ quý pháp luật Nhà nước nghiêm cấm khai thác. Mà nay, nhà nghỉ, biệt thự của các quan chức cấp huyện, cấp tỉnh ở miền núi Hà Giang cứ thay nhau mọc lên trước mắt người dân Hà Giang còn nghèo khổ. Vậy thì...

Người viết bài chỉ nhớ nhất câu ông Trưởng thôn họ Đàm (thôn Lâm Đồng, xã Phương Thiện, huyện Vị Xuyên) than thở: "Cả thôn Lâm Đồng có 196 nóc nhà sàn của dân cũ kỹ, trong đó có 30% số nhà khi mưa về đã bị dột từ nóc". Nhà dột từ nóc, thì dân khổ là phải!

Những con đường... "liêu trai"
Xã hội còn chưa hết xôn xao về những nhà sàn, biệt thự toàn bằng gỗ quý của các chức sắc cấp huyện, cấp tỉnh Hà Giang, mới đây, báo chí lại lên tiếng khẩn cấp về hiện tượng Vườn Quốc gia Ba Bể bị phá đến cạn kiệt. Đặc biệt, hàng trăm m3 gỗ nghiến đã bị đốn trộm.

Thì tỉnh miền núi Bắc Kạn mới vội vàng họp khẩn cấp, đề xuất giải pháp ...khẩn cấp, ngăn chặn thực trạng này.

Chẳng biết Bắc Kạn sẽ có những giải pháp thần diệu nào. Hay lại...kiểm điểm nghiêm túc, xin lỗi trước dân - cái cách nhận lỗi nhẹ hều- thường nghe thấy trước mỗi vụ việc sai phạm nghiêm trọng lâu nay ở các cơ quan, các ngành của Nhà nước. Chứ sự tổn thương và đau đớn của rừng kéo dài lâu nay rồi, và... ai oán lắm.
Chỉ tính riêng từ cuối năm 2011 đến nay, toàn tỉnh BK có 134 cây gỗ nghiến với khối lượng 536m3 bị chặt hạ. Trong đó, 2 khu vực có diện tích rừng nghiến bị tàn phá nhiều nhất là Vườn QG Ba Bể (48 cây, 160m3 gỗ) và khu rừng xã Cao Sơn, huyện Bạch Thông (52 cây, 226m3 gỗ) (VietNamNet, ngày 22/6).

Xin lưu ý, đây cũng mới là số  liệu mà lực lượng chức năng phát hiện và lập biên bản. Còn số lượng gỗ nghiến bị lâm tặc đốn hạ và vận chuyển về xuôi trót lọt thì... chưa thể biết được.

Thế nhưng nói thực, liệu tỉnh Bắc Kạn, đặc biệt các ngành chức năng có biết được những con đường ngoắt ngoéo khai thác, vận chuyển trái phép hàng trăm m3 gỗ nghiến không?

Khi mà phóng viên VietNamNet ở tận Hà Nội, qua vệt bài điều tra còn chỉ đích danh, thông qua thông tin của người dân tỉnh này, ông trùm đứng sau các vụ phá rừng, thâu tóm toàn bộ đường dây khai thác, đấu thầu, tiêu thụ gỗ nghiến (đã được đấu giá sau tịch thu) là ai.


La liệt những khúc gỗ nghiến nằm ngay giữa vùng lõi vườn quốc gia Ba Bể. Ảnh: Hoàng Sang/VietNamNet

Còn chỉ ra con đường ngoắt ngéo biến gỗ nghiến khai thác trộm, phi pháp thành gỗ nghiến "có hóa đơn mua bán, có dấu búa kiểm lâm" hợp pháp như thế nào.
Vậy mà tài nhất, trong báo cáo của lực lượng kiểm lâm Bắc Kạn, chưa bao giờ có một biên bản vi phạm nào có tên ông trùm này.

Rõ ràng, con đường ngoằn ngoèo, lắt léo và phi pháp từ khai thác trộm, đến vận chuyển hàng trăm m3 gỗ nghiến quý hiếm ấy không thể trót lọt, nếu không có những con đường tăm tối, tham lam, ma mãnh và ngoắt ngoéo của... lòng người- những con đường "liêu trai" không kém. Ở đây là của các lực lượng, các ngành chức năng.

Chính ông Nông Văn Chí - Phó Chủ tịch UBND tỉnh Bắc Kạn cũng nhận định, để việc gỗ nghiến ở Vườn QG Ba Bể bị đốn hạ và vận chuyển về xuôi, không thể loại trừ trường hợp một vài lực lượng kiểm lâm, tiếp tay cho lâm tặc.

Kinh ngạc nhất, ngay cả khi sự việc đã rõ mười mươi, nhưng cấp quản lý chính quyền tỉnh này cũng vẫn chưa có số liệu cụ thể về diện tích, trữ lượng gỗ nghiến của toàn tỉnh nói chung, Vườn QG Ba Bể nói riêng. Số lượng cây gỗ bị chặt phá có thể nắm được chỉ là dựa vào gốc cây còn... trơ lại. Khối lượng của cây chỉ xác định sơ bộ do sau khi đốn hạ, lâm tặc đã cưa thành các cục thớt để vận chuyển.
Ở góc độ nào đó, có lẽ chính quyền, các ngành chức năng Bắc Kạn phải "cảm ơn" lâm tặc. Nhờ có lâm tặc, mà họ nắm được rõ hơn tài sản của mình đang quản lý.
Đặt hình ảnh các nhà sàn, biệt thự bằng gỗ quý của các quan chức cấp huyện, cấp tỉnh Hà Giang bên cạnh hình ảnh Vườn QG Ba Bể bị phá cạn kiệt, người dân sẽ nghĩ gì nhỉ?

Ai có thể viết tác phẩm "Liêu trai chí dị"- những câu chuyện về ...ma quỷ, thời nay không?

Dân ức vì... "khủng"
Mới đây, đọc bài viết trên báo NNVN (ngày 26/6), ai cũng phải sốc nặng: "Rùng mình xã 500 cán bộ ở Thanh Hóa".

Chuyện rất lạ: Xã Quảng Vinh (huyện Quảng Xương, tỉnh Thanh Hóa) có 15 thôn, 2.000 hộ, 9.500 dân. Ngân sách xã mỗi năm chỉ thu được có 400 triệu, nhưng có tới 500 vị cán bộ xã, thôn. Đến mức phóng viên báo này, ngồi với ông Phó Chủ tịch UBND xã gần một tiếng sau mà ông vẫn chưa thống kê hết số lượng cán bộ, đành "áng chừng".

Quả là một con số ấn tượng về bộ máy hành chính cấp xã!

Đương nhiên, do quan chức xã, thôn đông quá, ngân sách tỉnh lấy đâu để trả lương, nên chính quyền xã bắt dân phải gánh. Người viết tính "bổ đầu" ra theo số lượng, thì cứ 19 người dân nuôi 1 quan chức.

Đúng là thời chiến, dân nuôi quân- "Thóc không thiếu một cân, quân không thiếu một người", thời bình dân nuôi...quan!

Khổ nỗi, dân Quảng Vinh đâu có dư dả gì. Số hộ nghèo trong xã còn tới 30,6%. Bình thường, họ đã phải chịu tới 19 khoản phí chính, chưa kể những khoản phí phụ. Con số 19 như con số định mệnh của dân Quảng Vinh!

Mà đội ngũ 500 quan chức xã, thôn nảy nở từ đâu? Từ bộ máy Nhà nước, theo ngành dọc, bổ xuống từ trên xuống dưới. Trên có gì, dưới có nấy. Trên bảo, đố dưới... không nghe đấy?

Đông quan chức quá, thành ra...ít việc. Vì có việc đâu để làm. Ví như 7 đoàn thể: Thanh niên, phụ nữ, phụ lão, cựu chiến binh..., đã có tới 14 cán bộ, nhưng có phải lúc nào cũng có "phong trào" hay "cuộc vận động"? Mà mỗi thôn, 2 người phụ trách bất kỳ đoàn thể nào cũng được hưởng phụ cấp 200 cân thóc/ năm.

Thành thử, so với hiệu quả công việc- ngồi "đuổi ruồi", thì thật ra thu nhập của các quan chức xã này vẫn rất...cao. Dân thì lúc nào cũng chổng mông ngoài đồng, bán mặt cho đất, bán lưng cho giời. Thế nên, càng dễ ấm ức. Nhất là khi ngày ngày vác cuốc ra đồng, nhìn thấy nhà bác Chủ tịch xã to vật vã.


Dân nghèo, xã nghèo, nhưng nhà Chủ tịch xã to như biệt phủ. Ảnh: Nongnghiep.vn

Lâu nay, chẳng ai còn lạ về cái sự "vì người, đặt việc" ở nhiều cơ quan, công sở. Người viết bài đã từng được làm việc ở một vụ, mỗi quan chức phụ trách... hơn 1 nhân viên cơ mà (!) Nhưng cái sự "khủng" của bộ máy quan chức ở Quảng Vinh, quả thật quá sức chịu đựng của dân.

Công cuộc cải cách hành chính và tinh giản biên chế triển khai đến nay, có lẽ đã được gần 1 giáp- 12 năm. Vậy nhưng, cứ nhìn vào xã Quảng Vinh, nhìn vào bộ máy "khủng" của xã này, người ta sẽ thấy ngay hiệu quả của cải cách hành chính ra sao?

Đâu phải cứ đến cơ quan công quyền Nhà nước, công sở hoành tráng, sáng choang, người dân mới bị "hành là...chính". Ngay nông dân Quảng Vinh, chỉ cắm cúi một nắng hai sương trên cánh đồng, chẳng mấy khi đi ra khỏi lũy tre làng, cũng còn bị... hành khốn khổ. Mới hay, cái "chân rết" của bộ máy hành chính (đang phải cải cách) vẫn chả tha ai.

Thanh Hóa vốn là tỉnh mấy năm nay cứ đến kỳ giáp hạt, lại phải kêu cứu TƯ hỗ trợ gạo để nuôi dân.

Nhưng giờ, chắc chắn đến lượt người dân, như xã Quảng Vinh, phải vác rá vay gạo để nuôi cán bộ.

Họ ức là phải.

Còn nhiều người dân trong xã hội, nhìn vào hoàn cảnh "quan giầu, quan nghèo" nói trên, hẳn đều... khóc (theo cách của mình), vì hổ thẹn và ngượng thay!

Kỳ Duyên

Nguồn: http://vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/tuanvietnam/78511/dai-gia-va---quan-chuc.html

Việt Nam ngày một thua thiệt khi buôn bán với Trung Quốc

Chơi với bọn tàu, càng thân với bọn tàu thì Việt Nam càng thua thiệt, thua thiệt trên mọi khía cạnh chứ nào chỉ buôn bán: Về chính trị bị nó chi phối, về biển đảo bị nó đánh cướp, về biên giới bị nó lấn chiếm, về đất đai bị nó mua (?), thuê dài hạn,... Bọn tàu lại có đủ trò bẩn nào rễ hồi, tai mèo, đuôi chuột, đỉa, ốc vàng, khoai, gỗ sưa,.... để hại người dân Việt Nam cho đủ góc cạnh. Bài viết của vnexpress chỉ nói về một khía cạnh của lũ khựa này.


Tuesday, 7 August 2012

Nạn nhân hay thủ phạm?

Vnexpress đăng bài 'Nạn nhân' gian hàng đa cấp kêu cứu, trong đó từ "nạn nhân" được đưa vào dấu ngoặc đơn, thiết nghĩ không phải không có ý. Thử đọc vài ý kiến phản hồi dưới bài viết.

Hiểu sai mục đích, hám lợi, thì trách ai?
Nếu bạn không phải là dân kinh doanh, nếu bạn không có sản phẩm để bán, nếu bạn không phải là một doanh nghiệp cần bán sản phẩm của công ty mình, nếu không vì mục đích kinh doanh thực thụ, thì nếu có người chèo kéo thì bạn tham gia làm gì? Còn bạn tham gia tức là bạn muốn, bạn vì những khoản hoa hồng mà lòa suy nghĩ - vậy bạn oán trách ai.
Nếu một doanh nghiệp, một cửa hàng muốn thúc đẩy kinh doanh, họ bỏ ra một khoảng tiền vài triệu, để bán hàng, bán sản phẩm, có một gian hàng online tồn tại mãi mãi mà không tốn một khoản chi phí nào nữa, không tốn tiền nâng cấp... thì cái giá đó quá rẻ! Người ta đã đặt tên là: gian hàng online bằng cửa hàng online cũng thế. Mà đã bán hàng là phải có sản phẩm để bán. Chẳng qua các bạn hiểu sai vấn đề, hám lợi trên sức lao động của người khác mà không muốn bỏ công sức của mình ra thì oán trách ai?
Tự mình hiểu sai vấn đề, tự mình bước vào bởi lòng tham của mình, làm xấu đi nghành TMĐT vốn đang là một xu thế phát triển của xã hội. Ai đã từng và đang là một nhân viên kinh doanh, có phải các bạn cũng kiếm tiền khách hàng qua hình thức online, gửi email, tiếp thị, đăng quảng cáo.... Bằng mọi cách để người cần mua biết đến sản phẩm của công ty mình. Chúng ta cũng giao dịch chủ yếu qua điện thoại... đó cũng là một hình thức TMĐT.
Mở một gian hàng, đăng sản phẩm mình cần bán, giới thiệu đến cộng đồng mạng... qua một trang TMĐT - hình thức kinh doanh này không sai. Sai là chỉ do những người hám lợi, hiểu sai vấn đề và mục đích và tự mình rước họa vào thân thì ráng mà chịu thôi. Rõ ràng mục đích người ta để trên trang Website là giao dịch - mua bán. Bạn không cần mua bán, bạn không có hàng hóa cần trao đổi, bạn vào đó làm gì, mua gian hàng để làm gì?

Nạn nhân hay đồng lõa
Những bạn mất tiền, bạn nào cũng nói "bị lừa". Nhưng thực chất là các bạn tham lam, khi nghe các công ty này tư vấn, các bạn trở nên tham lam, muốn làm giàu nhàn nhã nên mới đồng ý tham gia. Nhưng kết cục thì bị "đồng bọn lừa lại", bây giờ lại đóng mác nạn nhân kêu cứu. Thử hỏi lúc các bạn quyết định mua gian hàng, các bạn có nghĩ đến chuyện chiêu dụ người đến sau không?

====
Rút lại, có người vì nghèo mà ham, có người vì khát vọng làm giàu, kiếm tiền, có người vì quá thiếu hiểu biết nên dễ bị dụ dỗ, lừa gạt, nhưng ai cũng tham, cực tham!!!

Wednesday, 1 August 2012

Làm gì cho thiết thực hơn là sự... "tri ân"!

Mở sẵn bài này trên VietnamNet từ hôm qua để đọc nhưng bận chưa đọc được, hôm nay vào đã thấy trang trống rỗng. Tìm trên Google thấy đường link trên TuanVietNam (cũng của VietnamNet), mở vào đọc cũng trống rỗng.

http://vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/tuanvietnam/82794/lam-gi-cho-thiet-thuc-hon-la-su-----tri-an--.html


http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2012-07-30-lam-gi-cho-thiet-thuc-hon-la-su-tri-an-

Tìm tiếp thì được 1 bản lưu trên baomoi, hy vọng sẽ tồn tại chứ ko bịâm thầm xóa bỏ một cách đáng ghét như VietnamNet vẫn hay làm.

===

Làm gì cho thiết thực hơn là sự... "tri ân"!

Người viết bài này cũng từng tham gia quân ngũ nhưng may mắn không thành thương binh và nhất là không thành... liệt sĩ để còn ngồi đây viết mấy dòng này.

Nhiều chuyện buồn lắm!
Nhiều bạn của tôi không có được may mắn đó, họ mãi mãi không trở về với người thân. Mặc dù không trực tiếp cầm súng trên chiến trường, nhưng nhiệm vụ chúng tôi thực hiện khi đó không kém phần nguy hiểm và có đồng đội đã chết.

Trong số những người mãi mãi nằm lại nơi chiến trường có người thân của tôi. Bà cô ruột tôi góp 4 người con trai cho chiến tranh, 2 anh may mắn sống sót trở về và bây giờ thành những... "ông lão dong trâu đi bừa" hàng ngày, tiếp nối truyền thống là "con ông lão năm xưa đi cày" [1] .

Còn 2 người vĩnh viễn nằm lại nơi chiến địa, đến giờ vẫn không tìm thấy hài cốt. Hai liệt sỹ - 1 trong chiến tranh biên giới tây- nam, 1 trong chiến tranh biên giới phía bắc.

Cứ mỗi năm khi ngày 27/ 7 đến, bà cô tôi lại như người mất hồn, lúc nào cũng bồn chồn, lo lắng khi đài, TV ồn ào tin trao quà cho gia đình thương binh liệt sĩ. Có lần bà bảo tôi: "Con sống sót trở về là nhờ tổ tiên phù hộ đấy".

Tôi "vâng" và cũng chẳng biết làm cách gì động viên bà, vì bà đã quá mệt mỏi với những câu động viên mà nghe hệt như trên TV mấy ngày trước rồi.

Tội nghiêp cho cụ, những ánh đèn flash quá chói chang với thị lực của người 90 tuổi bị dựng dậy một cách khó nhọc để chụp ảnh với mấy ông cán bộ tặng quà làm bà cụ mất mấy hôm mới nhìn lại được bình thường. Khi chụp ảnh, họ cố ý để cô tôi cầm chiếc phong bì giơ ra trước ông kính, cũng với nét mặt hớn hở của mấy quan chức.

Năm nào cũng thế, cứ thấy họ đến là cô tôi khóc nhiều hơn và cứ như muốn định đi trốn. Chả hiểu vì sao...

Cách đây mấy năm, cô tôi bị đau bụng phải đi viện cấp cứu. Con trai cụ, một "ông lão đi bừa", giơ giấy giới thiệu chứng nhận mẹ liệt sĩ và nói với bệnh viện: "Mẹ tôi đau lắm lịm đi từ mấy tiếng nay." Bệnh viện trả lời ráo hoảnh: "Giở giở đấy thôi, già thế này rồi cấp cứu làm gì."

Sau đó "ông lão đi bừa" khác cũng là con bà cụ nháy ông anh cất giấy chứng nhận đi và thay bằng 1 "phong thư", thế là cô tôi được khám cấp cứu ... Từ ngày đó, cô tôi bảo mấy ông con đừng bao giờ đưa cụ đến bệnh viện nữa, nếu có đau chết thì thôi.


Thắp nến tri ân tại Nghĩa trang liệt sĩ Quốc gia Trường Sơn ngày 26/7. Ảnh: Nguyễn Phúc/ Thanh Niên

Cũng như bao làng quê khác, quê tôi cũng có nhiều chuyện buồn lắm. Một chuyện buồn nữa là chuyện về "anh hùng xi măng", hàng xóm nhà vợ tôi.
Trước đây, dân quê vợ tôi gọi anh bằng cái tên Anh hùng chống Tàu, nhưng lâu nay không biết do ai bảo lại gọi anh bằng cái tên "uyển ngữ" ấy vì anh được phong Anh hùng trong cuộc chiến bảo vệ biên giới phía bắc năm 1979.

Ngày đó, xóm làng trở nên huyên náo vì những chuyến xe U-oát của cán bộ Huyện đội hay Tỉnh đội về thăm. Họ còn cho địa phương biết sẽ mở một con đường mới chạy thẳng đến tận nhà người anh hùng này...

Tiếp đó, không rõ đó là sáng kiến của ai mà anh còn được dựng tượng bằng xi-măng trong sân ủy ban xã.

Không lâu sau đó anh hy sinh. Tất cả vẫn như xưa, không có đường mới nào được mở. Vợ anh phải đi bước nữa, chỉ còn anh hùng xi-măng thì vẫn thấy đứng đó một mình. Nghe đâu chuyện dựng tượng sau đó bị phê phán là vi phạm quy định gì đó và có nguy cơ bị tháo dỡ.

Nơi nơi mọc lên những căn nhà 4-5 tầng của những người có tiền. Căn nhà bố mẹ anh thì vẫn như xưa khi anh khoác lên mình bộ áo lính.

Mỗi khi nhìn thấy "anh", cha mẹ anh lại khóc. Cha anh khóc đến nỗi bây giờ mắt gần như mù. Mẹ anh thì giờ đây đã gặp lại anh nơi thế giới vĩnh hằng. Thế nào anh cũng hỏi "con đường chạy thẳng đến nhà mình" có đẹp không.

Hãy bớt và...hãy nên...

Đọc bài của ông già ô-zôn Nguyễn Văn Khải, 1 cựu chiến binh, tôi càng thấy chúng ta phải làm điều gì thiết thực hơn thể hiện sự "tri ân". Hãy bớt xây tượng đài mẹ VN anh hùng để tiền biếu các cụ còn sống chữa bệnh, sửa lại mái nhà dột nát. Hãy chăm sóc những thương binh khi họ còn hưởng được, hơn là xây những đài hương nghi ngút, với những câu nói sáo mòn.

Hãy bớt những chuyến "hành hương về Trường Sơn" của khá nhiều cơ quan Nhà nước mà thực chất là chuyến "du hí" bằng tiền của chính cha mẹ, người thân những liệt sĩ nằm tại đây.

Hãy chăm sóc thật sự những thương binh còn đang "ngoi ngóp" như ông già Ô-zôn đã dẫn. Không biết chúng ta nghĩ gì khi đọc thông tin Dũng sĩ diệt Mĩ cấp ưu tú Nguyễn Trọng Thông (26 Hội Vũ, Hà Nội) nằm một mình, liệt đến nỗi chuột gặm thân thể mà không sao đuổi được.

Nhà nước phải có trách nhiệm chăm lo cho họ, chứ không thể yêu cầu chính bà con, anh em đồng đội họ may mắn còn sống trở về, giờ lại đóng góp mỗi khi ngày 27/7 đến. Những đóng góp của xã hội chỉ là khía cạnh tình cảm giữa người với người trên cơ sở tự nguyện.

Chẳng lẽ phải chờ đến khi những người thương binh này mất đi chúng ta mới... quan tâm đến họ sao? Tôi có cảm giác đây cũng là ảnh hưởng của một thói quen hay "truyền thống" cần phải thay đổi của người Việt.

Mẹ tôi có lần nói đại ý rằng nếu muốn tỏ lòng yêu thương người thân, hãy thể hiện bằng hành động cụ thể hữu ích khi họ còn sống. Một khi họ mất rồi thì có chống gậy vông đi gật lùi khi đưa tang, mâm cao cỗ đầy khi giỗ, chỉ là việc "diễn" cho người sống mà thôi.

Câu dặn ấy có lẽ đúng với cả những trường hợp bài này đang nói tới. Hãy chăm sóc những thương binh khi họ còn hưởng được, hơn là xây những đài hương nghi ngút, với những câu nói sáo mòn.

Những việc làm từ đạo đức thật sẽ làm dịu nỗi đau.

[1] Thơ Trần Ngọc Thụ

Thursday, 12 July 2012

Mua nợ xấu: Cứu ai và cứu vì cái gì?

- Câu hỏi lớn nhất lúc này là: Nguồn tiền 100.000 tỷ đồng của công ty nợ xấu sẽ do ai chi trả? Và quan trọng hơn hết, tại sao lại đề xuất một khoản tiền lớn đến như vậy để cứu các ngân hàng?

Thống đốc Nguyễn Văn Bình cho biết, Ngân hàng Nhà nước đã bàn thảo về việc xây dựng đề án lập công ty mua bán nợ xấu ngân hàng, sẽ xin ý kiến chỉ đạo trực tiếp của Chính phủ. Công ty này dự kiến sẽ có đủ nguồn lực để làm sạch khoảng 100.000 tỷ đồng nợ xấu trong hệ thống ngân hàng.

Câu hỏi lớn nhất lúc này và chưa có bất cứ một thông tin nào để lý giải là: Nguồn tiền 100.000 tỷ đồng sẽ do ai chi trả? Và quan trọng hơn hết, tại sao lại đề xuất một khoản tiền lớn đến như vậy để cứu các ngân hàng, trong khi các doanh nghiệp trong nước cũng đang đứng trước những khó khăn song những biện pháp hỗ trợ vẫn còn hạn chế?

Càng băn khoăn hơn khi nguồn lực quốc gia hiện nay quá eo hẹp. Dù việc thành lập công ty chỉ dùng một phần nhỏ vốn từ Nhà nước, còn lại phát hành trái phiếu và huy động từ tư nhân thì việc làm trên liệu có khả thi hay không khi thực tế nguồn ngân sách nhà nước đã phải chi rất nhiều để duy trì, điều tiết nền kinh tế cũng như phục vụ cho đầu tư cơ sở hạ tầng, phát triển quốc gia. Hơn nữa, có ai dám mua trái phiếu của một công ty xử lý nợ nếu không có sự bảo lãnh của Nhà nước.

Thực tế, để có thể tập hợp được một khối lượng lớn tiền như vậy là việc không hề đơn giản, đòi hỏi phải có những chính sách hợp lí và hiệu quả. Biện pháp giao quyền cho các công ty mua bán nợ huy động vốn, Chính phủ tung trái phiếu huy động đã được đặt ra. Nhưng tính hiệu quả của biện pháp này vẫn còn gây tranh cãi khi không đảm bảo được lượng trái phiếu bán ra.

Bên cạnh đó là hàng loạt vấn đề khác nảy sinh, như tính hấp dẫn khi đầu tư vào trái phiếu này sẽ như thế nào; liệu có diễn ra tình trạng "nợ chỗ này bù nợ chỗ kia" hay không bởi về cơ bản thì sử dụng trái phiếu cũng là một hình thức vay nợ; liệu Ngân hàng Nhà nước có hỗ trợ vào khoản tiền 100.000 tỷ này để "cứu ngược" hệ thống ngân hàng hay không?

Đã từng có lập luận cho rằng ngân hàng là một loại hình doanh nghiệp với đầy đủ những đặc trưng cơ bản. Và cứu ngân hàng, thực chất cũng là cứu doanh nghiệp, thông qua đó góp phần khôi phục nền kinh tế. Bên cạnh đó, người ta cũng vin vào lý do: giữ vững hệ thống, không để đổ vỡ ngân hàng, gây ảnh hưởng tiêu cực đến cả nền kinh tế để thúc đẩy đề án này.

Nhưng thực tế có lẽ không đơn giản như vậy. Ngân hàng vẫn là một loại hình doanh nghiệp hoạt động kinh doanh. Theo lẽ đó, những gì doanh nghiệp gặp phải như: mắc nợ, lỗ vốn, thậm chí phá sản, thì ắt hẳn các ngân hàng cũng phải chạm trán với những vấn đề tương tự. Trong thời điểm hiện nay, hiện tượng các doanh nghiệp làm ăn thua lỗ không phải là hiếm gặp, và các ngân hàng đôi khi cũng lâm vào cảnh khó khăn như vậy. Nguy cơ phá sản là điều hoàn toàn có thể diễn ra.




Một khi các ngân hàng đang đứng trước gánh nặng về vốn và thanh khoản thì có thể tuyên bố phá sản. Việc làm này có ý nghĩa quan trọng trong việc tái cấu trúc các ngân hàng, cải tổ lại phương pháp hoạt động. Chúng ta chỉ cần có những phương án và cơ chế để bảo vệ người gửi tiền chứ không thể bằng mọi cách và mọi nguồn lực để giữ các ngân hàng yếu kém, sắp phá sản mà lỗi là do sai lầm và lòng tham của họ gây ra.

Tuy nhiên, trong một chiều ngược lại, chuyên gia từ Ủy ban Giám sát Tài chính Quốc gia nhận xét trong một hội thảo đại ý rằng, tái cấu trúc đồng nghĩa với "sự đau đớn", với sự thay đổi lớn về con người, mô hình kinh doanh. Tuy vậy, biện pháp "sốc" hiện nay không phải là lựa chọn cho Việt Nam thông qua việc cho đóng cửa hay phá sản bất kỳ ngân hàng nào. Khác với "sự hủy diệt mang tính sáng tạo" (creative destruction) mà phá sản doanh nghiệp mang lại.

Về điều này, nhà kinh tế học Joseph Schumpeter lập luận, một "sự hủy diệt" tương tự thông qua phá sản ngân hàng lại đem đến nhiều hệ quả không tiên đoán được. Chỉ cần nhìn lại cuộc khủng hoảng Mỹ năm 2008 vừa qua với nguyên nhân chủ yếu là các ngân hàng đột ngột mất tính thanh khoản trầm trọng khi các nhà đầu cơ đất đai không kịp trả những khoản nợ khổng lồ. Hệ lụy kéo theo đó là cuộc khủng hoảng nợ công của châu Âu vẫn kéo dài cho đến thời điểm hiện nay. Rõ ràng, một hiệu ứng dây chuyền là điều mà mọi người quan ngại. Là bộ phận cung máu cho thân thể, khi máu ứ, hoặc ngắc quản thì toàn bộ nền kinh tế sẽ có vấn đề.
Vì thế, có thể hiểu được phần nào nguyên nhân của dự kiến thành lập công ty mua nợ xấu với số vốn 100.000 tỷ đồng để cứu các ngân hàng.

Bài toán hiện nay là tiến hành như thế nào để những mục tiêu chính do Ngân hàng Nhà nước đề ra như tháo gỡ sự ngưng trệ lưu chuyển dòng vốn giữa ngân hàng và doanh nghiệp theo nguyên tắc bảo toàn vốn, tạo thanh khoản nhất định cho các tổ chức tín dụng.

Kinh nghiệm xử lý nợ xấu của các nước trong khu vực như Hàn Quốc, Trung Quốc hay Indonesia sau khủng hoảng châu Á 1997 cho thấy quá trình mua bán nợ cũng như tái cấu trúc ngân hàng phải quyết liệt, nhanh chóng. Đặc biệt, các ngân hàng phải tính đến một khoản mất mát tài sản nhất định trong và sau khi quá trình này diễn ra.

Điều quan trọng hơn sau khi phục hồi khả năng thanh khoản là cần hướng tới việc nâng cao các hoạt động và thiết chế trung chuyển vốn cho cả nền kinh tế. Mức tăng tín dụng lên quá cao trong thời gian dài vừa qua mà chủ yếu là do các doanh nghiệp Nhà nước làm ăn thua lỗ, và do những đầu tư mang tính đầu cơ vào các dự án bất động sản, chính là nguyên nhân khiến cho các ngân hàng gánh nhiều nợ xấu.

Vì thế "cứu ai và cứu vì cái gì" phải là câu hỏi thường trực từ khâu khởi động, tiến hành và thẩm định cả quá trình, để không bị lệch pha thành cứu các nhóm lợi ích đặc quyền đang kẹt chân vào thị trường chứng khoán hay bất động sản.

Vân Nhân

Nguồn:  http://vietnamnet.vn/vn/kinh-te/vef/77012/mua-no-xau--cuu-ai-va-cuu-vi-cai-gi-.html

Friday, 25 May 2012

Luật Biểu tình

Lâu nay ở Việt Nam cứ nhắc đến biểu tình là nhiều người cảm thấy bị dị ứng, coi đó là một điều gì đó rất xấu xa, không có tác dụng tích cực mà chỉ gây rối xã hội, cản trở sinh hoạt hàng ngày, hay là hành vi "rỗi hơi", bị các thế lực thù địch kích động, lợi dụng,... Do vậy hơi ngạc nhiên khi thấy trang điện tử của báo Pháp luật TP HCM đưa ra một thăm dò ý kiến về việc có nên ban hành luật Biểu tình hay không.


Điều hơi ngạc nhiên tiếp theo là các tùy chọn trong thăm dò này, khi mà ngoài các mục "Có", "Không", và "Ý kiến khác" lại có thêm tới 2 mục "Không cần thiết" và "Dân trí thấp, điều kiện chưa đảm bảo để ban hành" (?). Có cảm giác người tạo cuộc thăm dò muốn tăng cơ hội để có thể kết luận câu trả lời là "Không, trong điều kiện hiện tại". Dù sao, kết quả cũng rất bất ngờ, như dưới đây:


Có tới 94% người bầu cho rằng nên ban hành luật biểu tình. Và đó là kết quả có được với trên 16.000 lượt bầu chọn. Do vụ bầu chọn này không được cổ vũ tuyên truyền như vụ bầu vịnh Hạ Long cho cái tiêu chí lố bịch "Kỳ quan thiên nhiên mới" nên có thể tin rằng không có hoặc có rất ít chuyện một người bầu nhiều lần. Cho nên kết quả bầu chọn là đáng để các nhà lập pháp suy ngẫm, phải không?

PS: Ảnh trên được chụp từ màn hình vào lúc 14h12' ngày 25/5, để xem con số cập nhật có thể click vào link: http://phapluattp.vn/VoteResult.aspx?VoteItem_ID=420&voteid=112

Thursday, 19 April 2012

Mất mộ - ít hay nhiều, thực hay giả?

Trong bài viết "Hà Nội: Thực hư chuyện nhiều ngôi mộ biến mất" trên VietnamNet ngày 18/4/2012 có đoạn:
Theo thống kê của Tổ công tác GPMB xã Hải Bối và qua kê khai, kiểm đếm tổng số mộ phải di chuyển là 365 ngôi, liên quan tới 37 hộ dân xã Hải Bối. Đến nay về cơ bản việc di chuyển mồ mả tiến hành thuận lợi, nhân dân đồng tình cao, chấp hành tốt, đều ký biên bản điều tra theo đúng quy định, 100% người dân đều đã nhận đất tại khu nghĩa trang mới để di chuyển mộ đến.
Đã có 32/37 hộ thực hiện việc di chuyển mồ mả với tổng số 121 ngôi mộ xây (trên tổng số 161 ngôi được kê khai) và 85 ngôi mộ đất (trên tổng số 204 ngôi). Chỉ còn lại một số hộ chưa thực hiện việc di chuyển mồ mả, trong đó có 2 hộ kiểm tra thực tế không có mộ. 
Từ thống kê nêu trên có thể suy ra trung bình mỗi hộ dân có khoảng 10 ngôi mộ, tuy nhiên với 5 hộ dân còn mộ chưa di chuyển, số ngôi mộ tương ứng là 365-121-85=159 (!!!), trong đó có 161-141=40 ngôi mộ xây và 204-85=119 ngôi mộ đất (!?). Cũng theo thống kê này thì trong 5 hộ còn lại, thực tế có 2 hộ không có mộ, nghĩa là con số 159 ngôi mộ còn lại chỉ thuộc về 3 hộ dân, nghĩa là trung bình mỗi hộ có khoảng 53 ngôi, trong đó có 40 ngôi mộ đất (!?).

Nhìn vào những con số phân tích ở trên có thể nghi ngờ ngay sự trung thực của người dân trong việc kê khai và có thể cả sự tắc trách của cơ quan công quyền trong việc kiểm tra, xác minh vụ việc này: Một gia đình có tới 53 ngôi mộ thì là của những ai, từ bao nhiêu đời trước, nhất là đặt trong thực tế chiến tranh, li loạn trong nước mấy chục năm trước? Huống hồ có tới 3 gia đình như vậy trong tổng số 37 gia đình?

Có thể là khắt khe trong vấn đề khá nhạy cảm này, nhưng người viết blog này tin rằng có việc kê khai khống số ngôi mộ để nhận thêm đền bù của người dân (cũng như việc kê khai không số gà vịt ngan ngỗng cần tiêu hủy hồi dịch H5N1). Tất nhiên có sự thiếu trách nhiệm của chính quyền xã trong việc kiểm tra.

Quay lại vụ việc đổ đất, rõ ràng chính quyền địa phương đã cực kỳ vô trách nhiệm khi để người vào múcđất trong nghĩa trang với tổng diện tích 300m2, sâu 4m với khoảng gần 1.000m3 đất mà vẫn không xác định được cá nhân, tổ chức, đơn vị nào tiến hành (?!). Nói thực tế, người viết blog này tin rằng chẳng có ai khác làm chuyệnđó ngoài bọn chủđầu tưdựán, và bon ấy cũng chẳngđời nàodám làm như vậy nếu khôngđược chính quyềnđịa phương bậtđèn xanh! Cứ hìnhdung anh là một ngườidân bình thường, có bao giờ dám đụng đến mồ mã giađình khác, màđụng vào có mà vỡđầu mẻ trán ngay. Nóiđâu xa, trong nội bộdòng tộc, muốndi chuyển, cải táng mồ mảông cha còn phải xem ngày xem giờ, bàn bạc chán chê, mà nếu không thống nhất giữa cácanhem cũng khó ai dám làm,đằng này... Thành ra bọn làm chuyện thương thiên bại lý kia chắc chắn là bọn lắm tiền và chỉ biết có tiền, có sự hậu thuẫn của chính quyền, và có lẽ có cả sự liên hệ với bọn đầu gấu nàođóđể bảo kê cho việc làm táng tận lương tâm nêu trên!

Dân thì gian, dự án thì tham, lối mòn này bao giờ dừng lại? Liệu vụ việc này bao giờ được xử lý nghiêm?

Hôm qua nghe phụ huynh kể chuyện nước Nhật, nơi mà giữa thủđô Tokyo đấtđai đắt nhất thế giới, vẫn có những khu rừng, công viên rộng mênh mông,toàn cây cối to, cao, với những cây anhđào mà vòng tay ngườiôm không xuể, mới thấy tâm và tầm người làm quy hoạch ở đó tốt đến mức nào. Nghĩ tới Hà Nội của ta, hễ thấy mảnh đất, mảnh ruộng vị trí đẹp đẹp nào là người ta chỉ tâm niệm hai chữ "dựán". Ôi, hai chữ "dựán" khốn khổ!


Hoa anh đào ở Tokyo, thân cây to vừa người ôm (Ảnh: Phụ huynh)

Wednesday, 28 March 2012

Vinashin - có "xử lý nghiêm"?

Vụ Vinashin đã làm người dân cả nước kinh hoàng với cách làm việc bê bối, vô tổ chức đến vô độ, sự lãng phí tiền bạc khủng khiếp và sự ưu ái đến ngạc nhiên của Chính phủ trước khi vụ việc bị vỡ lở. Như thường lệ, rất nhiều cấp ngành lên tiếng nói sẽ xử lý nghiêm vụ việc.

Ngày 27/3, vụ án được đưa ra xử, tại tòa Hải Phòng (?) và do Phó chánh tòa kinh tế mà không phải hình sự (?) chủ trì. Các bị cáo bị xét xử theo tội “Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng” được quy định tại Điều 165 BLHS. Nguyên văn tội này như sau:


Điều 165. Tội cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng
1. Người nào lợi dụng chức vụ, quyền hạn cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây thiệt hại từ một trăm triệu đồng đến dưới ba trăm triệu đồng hoặc dưới một trăm triệu đồng, đã bị xử lý kỷ luật về hành vi này mà còn vi phạm gây hậu quả nghiêm trọng, thì bị phạt cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ một năm đến năm năm.
2. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ ba năm đến mười hai năm:
A) Vì vụ lợi hoặc động cơ cá nhân khác;
B) Có tổ chức;
C) Dùng thủ đoạn xảo quyệt;
D) Gây thiệt hại từ ba trăm triệu đồng đến dưới một tỷ đồng hoặc gây hậu quả rất nghiêm trọng khác.
3. Phạm tội gây thiệt hại từ một tỷ đồng trở lên hoặc gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng khác, thì bị phạt tù từ mười năm đến hai mươi năm.
4. Người phạm tội còn có thể bị tịch thu một phần hoặc toàn bộ tài sản, cấm đảm nhiệm chức vụ hoặc làm công việc nhất định từ một năm đến năm năm.
Nguồn: http://www.boluathinhsu.com/bo-luat-hinh-su-phan-cac-toi-pham/chuong-xvi-cac-toi-xam-pham-quan-ly-trat-tu-kinh-te.nd5-dt.19.002002.html
Trong khi đó, "Theo cáo trạng của Viện KSND tối cao, bị cáo Phạm Thanh Bình (58 tuổi), nguyên chủ tịch HĐQT kiêm tổng giám đốc Vinashin, cùng các đồng phạm đã lợi dụng chức vụ, quyền hạn cố ý làm trái các quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế trong lĩnh vực đầu tư, quản lý, sử dụng vốn và tài sản của Nhà nước ở năm dự án với tổng thiệt hại trên 910 tỉ đồng".


Tất nhiên ai cũng muốn vụ việc được xử lý nghiêm, hãy chờ xem!

Wednesday, 21 March 2012

Xử lý nghiêm

Khởi tố vụ phá rừng lớn chưa từng có

- "Cơ quan CSĐT- Công an tỉnh Hà Tĩnh vừa ra quyết định khởi tố vụ án phá rừng nghiêm trọng xảy ra tại xã Sơn Hồng, huyện Hương Sơn' - ông Hoàng Bá Thọ, Trưởng phòng Cảnh sát kinh tế thông tin với VietNamNet sáng ngày 21/3.


Không có thành phần trong chuyên án cũ
Theo đó, liên quan đến vụ phá rừng đặc biệt nghiêm trọng xảy ra tại các khu rừng biên giới tại xã Sơn Hồng, sau khi nghe báo cáo, Chủ tịch UBND tỉnh đã có văn bản giao cho lực lượng công an thành lập Ban chuyên án vào cuộc điều tra. 



Chưa đầy 5km trên tuyến đường Sơn Hồng có tới 6 cơ quan chức năng chốt giữ. Biên phòng (Đồn 565 và Trạm Đá Gân), kiểm lâm, Ban bảo vệ rừng Hồng Lĩnh, Trạm bảo vệ rừng khe Sinh, Trạm kiểm soát lâm sản xã Sơn Hồng, Trạm kiểm soát liên ngành. Một que gỗ nghe có vẻ khó lọt, nhưng rừng vẫn liên tục bị phá

Chuyên án điều tra lần này do đại tá Bùi Đình Quang, Thủ trưởng cơ quan CSĐT, Phó GĐ Công an tỉnh làm Trưởng ban, đại tá Hoàng Bá Thọ - Trưởng phòng cảnh sát điều tra tội phạm về quản lý kinh tế và chức vụ làm phó ban.

Nhiệm vụ của Ban chuyên án là phối hợp chặt chẽ với các lực lượng như Bộ đội Biên phòng, Chi cục Kiểm lâm, hạt kiểm lâm Hương Sơn và chính quyền địa phương, đẩy nhanh tiến độ điều tra, truy tìm đối tượng tàn phá rừng, làm rõ sai phạm, trách nhiệm của các tổ chức, cá nhân có liên quan một cách chính xác, khách quan để có cơ sở xử lý nghiêm minh trước pháp luật.

Đại tá Thọ thông tin, sau khi có kết quả điều tra của Ban chuyên án, 3h chiều ngày 20/3, ông Thọ đã ký quyết định số 03, khởi tố vụ án “Vi phạm các quy định về khai thác và bảo vệ rừng”. Phòng cảnh sát kinh tế gồm 11 cán bộ và lãnh đạo phòng sẽ trực tiếp điều tra vụ án.

Ông Thọ cũng cho biết, kết thúc đợt truy quét, lực lượng chức năng đã thu giữ khối lượng gỗ khổng lồ lên tới 352 khối đã bị lâm tặc chặt hạ cất giấu trong rừng.

“Công an đang tích cực điều tra vụ án phá rừng tại xã Sơn Hồng, hiện chưa thể trả lời được có bị can nào bị khởi tố hay không”, ông Thọ thông tin.

Xin được nhắc lại, trong năm 2011, ngoài các đoàn kiểm tra liên ngành của các lực lượng chức năng thì Công an Hà Tĩnh cũng đã thành lập Ban chuyên án điều tra vụ phá rừng tại xã Sơn Hồng. Chuyên án này do ông Dương Văn Trường- Trưởng Công an huyện Hương Sơn làm Trưởng ban chuyên án.

Tuy nhiên, báo cáo kết thúc điều tra của chuyên án năm 2011 đã kết luận, không đủ căn cứ để khởi tố vụ án, sự việc chỉ dừng lại ở mức độ xử lý hành chính. Và đương nhiên, hàng trăm m3 gỗ bị lâm tặc đốn hạ đã không được biết đến.

Liên quan đến thông tin này, đại tá Thọ tiếp tục cho biết, trong thành phần của chuyên án lần này sẽ không có thành viên nào của lực lượng công an từng tham gia chuyên án điều tra năm ngoái hoặc tham gia vào đoàn kiểm tra liên ngành.

Như đã thông tin, liên quan đến vụ phá rừng nghiêm trọng này, ngày 19/3 vừa qua, Văn phòng Chính phủ đã có văn bản số 1768 gửi Bộ Công an, trích ý kiến chỉ đạo của Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải, yêu cầu Bộ Công an vào cuộc điều tra, làm rõ nội dung bài báo “Vụ phá rừng lớn chưa từng có tại Hà Tĩnh” đăng trên báo VietNamNet ngày 5/3.

“Trường hợp có vi phạm phải xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật”, Phó Thủ tướng yêu cầu.

Ngoài Bộ Công an, báo VietNamNet, văn bản này của Văn phòng Chính phủ còn gửi đến UBND tỉnh Hà Tĩnh và Bộ NN&PTNT.

Gần 500m3 gỗ lậu
Trong một diễn biến khác, ông Nguyễn Văn Thành, Hạt trưởng Hạt kiểm lâm Hương Sơn thông tin, ngoài số gỗ 352 khối mà các lực lượng đã truy quét và thu về thì trong các ngày 14- 16/3, lực lượng kiểm lâm huỵện cùng với biên phòng, chủ rừng đã phát hiện thêm 365 phiến, lóng gỗ (tương đương khoảng 135 khối) được cất giấu trong rừng.


Vụ phá rừng tàn khốc nhất Hà Tĩnh được phát giác, gần 500 khối gỗ lậu đã được phát hiện.

Hiện số gỗ mới phát hiện này đã được lập biên bản và bảo vệ nghiêm ngặt, báo cáo xin chỉ đạo của các cơ quan cấp trên.

Như vậy, tính đến thời điểm này, số lượng gỗ lậu được phát hiện và thu giữ tại các cánh rừng sát đường phân định biên giới VIệt – Lào đã lên tới gần 500 khối, một con số khủng khiếp, chưa từng có tại Hà Tĩnh. 

Dư luận đang trông chờ vào kết quả điều tra khách quan của các cơ quan chức năng, những cá nhân, tổ chức nào thiếu trách nhiệm dẫn tới rừng đầu nguồn biên giới bị tàn phá phải bị xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật, như ý kiến chỉ đạo của Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải.

VietNamNet sẽ tiếp tục thông tin về vụ án này
Duy Tuấn - Trần Văn

Nguon: http://vietnamnet.vn/vn/xa-hoi/65095/khoi-to-vu-pha-rung-lon-chua-tung-co.html

Friday, 24 February 2012

Missing UK & Norwich, 24/2/2012

Sweetheart,

So many things remind me of my beloved UK & Norwich today.

I received the table-tennis blade which is sent from the UK even though it was made in China.

In last few days I've been in an email conversation with a person who was very close to me in the long years over there and who is still there.

A friend of mine who has just come back from the UK came to see me and we shared some nice UK experience which we both loved. I guess those are the things we all loved: A free life, a fresh air, green trees, blooming flowers, the squirrels, the rabbits, the crowns, and the falling snow,...

After a long time I successfully recovered my DropBox account thus was being able to get back some old photos. They made me missing the country and city with all people I met there so much. Many of the photos were about us or about things that are connected to us, and they made me missing you, darling!

And you, you sent me the music which was first introduced to me by you, and which I liked from the first time. We spent so much time sitting together in the small room listening to the rythm, discussing the story presented there, telling each other how amazing they could composed such a lovely piece of music and what it inspired our imaginations, loving every feeling it brought,...

A UK-feeling day, I love it.

And I love you, my TNT!

Monday, 20 February 2012

VietnamNet: Bí thư Hải Phòng thông tin trái kết luận của Thủ tướng

Nguồn: http://vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/60863/bi-thu-hai-phong-thong-tin-trai-ket-luan-cua-thu-tuong.html

Dư luận Hải Phòng xôn xao về việc Bí thư Thành ủy Nguyễn Văn Thành thông tin trái với kết luận của Thủ tướng về vụ cưỡng chế đầm tôm của ông Đoàn Văn Vươn.


Không đồng tình với Bí thư Thành ủy

Bí thư Thành ủy Hải Phòng Nguyễn Văn Thành đã đến “nói chuyện thời sự” tại CLB Bạch Đằng (nơi sinh hoạt của các cán bộ trung cao cấp nghỉ hưu) sáng 17/2, nội dung chủ yếu là vụ cưỡng chế đầm tôm nhà ông Vươn.

Theo ông Hoàng Châu (83 tuổi) - nguyên cán bộ tuyên giáo Thành ủy Hải Phòng, trong phát biểu, ông Thành chủ yếu nói ông Vươn sai.

Khu đầm bị cưỡng chế của ông Đoàn Văn Vươn. Ảnh: VOV

"Tôi lập tức phản ứng là lên bục phát biểu 4 vấn đề: Bí thư nói không đúng kết luận của Thủ tướng. Nói sai về báo chí. Việc nói như vậy và coi thường chúng tôi, những cán bộ trung cao cấp nghỉ hưu. Với tư cách một đảng viên, tôi đề nghị Bộ Chính trị đình chỉ công tác Bí thư Thành ủy của đồng chí Nguyễn Văn Thành" - ông Châu bức xúc.

Ông Nguyễn Khánh Chuân (87 tuổi, 65 tuổi Đảng) - nguyên cán bộ Liên đoàn Lao động thành phố cho biết, ông Thành không nói đến kết luận của Thủ tướng, mà chủ yếu nói khuyết điểm của ông Vươn, nói như vậy là nói một chiều. Chúng tôi không hài lòng với phát biểu của Bí thư. Đúng ra ông Thành phải thừa nhận sai trái của cấp dưới và có cách xử lý. Ban Thường vụ Thành ủy cần nhận rõ trách nhiệm gì, trách nhiệm đến đâu...

Còn ông Phạm Quang Ngọc (83 tuổi) cho biết, bức xúc của ông Châu và các ông khác trong CLB Bạch Đằng cũng là bức xúc của ông và nhiều người khác.

Kiến nghị với lãnh đạo Đảng, Nhà nước

Ngày 18/2, các cán bộ lão thành, người có công với cách mạng sinh hoạt trong CLB Bạch Đằng gồm ông Nguyễn Cục - đại tá quân đội về hưu (84 tuổi, 64 tuổi Đảng), ông Nguyễn Viết Phúc - nguyên phó Bí thư Huyện ủy Kiến An (84 tuổi, 64 tuổi Đảng) và ông Lê Văn Thinh - đại tá quân đội về hưu (78 tuổi, 60 tuổi Đảng) đã có báo cáo - kiến nghị gửi Tổng bí thư, Chủ tịch nước, Thủ tướng Chính phủ, Chủ tịch Quốc hội, Thường trực Ban Bí thư, bày tỏ sự bất bình của các thành viên CLB đối với ông Nguyễn Văn Thành - Bí thư Thành ủy Hải Phòng trong việc thông tin trái với kết luận của Thủ tướng về việc cưỡng chế thu hồi đất tại huyện Tiên Lãng.

Bản báo cáo - kiến nghị viết: "Xung quanh vụ việc Tiên Lãng, chúng tôi đang chờ đợi, hy vọng sự kiểm điểm nghiêm túc của lãnh đạo thành phố. Nhưng không ngờ đồng chí Nguyễn Văn Thành không hề nêu sai sót nào của Thành ủy, chính quyền, các cơ quan liên quan TP Hải Phòng.

Đồng chí Thành có những điều trình bày trái với kết luận của Thủ tướng như: "Báo chí nói sai, ghép ảnh chỗ khác vào, chứ đâu có chuyện xe ủi nhà ông Vươn, không ca ngợi công an, bộ đội, có biểu hiện bôi nhọ; có cán bộ lão thành nói không chuẩn; ông Vươn xây nhà không trong quy hoạch - trốn nợ thuế - không có tí công tích gì, trong khi đó Tiên Lãng tạo mọi điều kiện thuận lợi cho ông Vươn...”.

Theo Dân Việt

Wednesday, 1 February 2012

Trùng hợp?

Chủ tịch huyện Lê Văn Hiền, chủ tịch xã Lê Thanh Liêm là 2 anh em thì đã biết rồi. Giờ mới nảy ra một loạt cái tên nghe rất "gia đình" Vũ Văn Kết, Vũ Văn Hội, Vũ Văn Hợp, Vũ Văn Bốn, mình nghi là có liên quan kiểu gì đó :-)
Về thông tin, có nhiều người lạ mặt cùng ông Vũ Văn Kết (xã Tiên Hưng) – cũng là một hộ nuôi trồng thủy sản khác xuất hiện tại khu vực đầm nuôi trồng thủy sản của gia đình ông Đoàn Văn Vươn, những đối tượng này đã có nhiều hành vi cản trở hoạt động tác nghiệp của cơ quan báo chí, cản trở hoạt động bình thường của người dân. Ông Liêm giải thích: trên địa bàn xã không có chủ đầm nào là Vũ Văn Kết, cũng có thể chủ đầm này tự thỏa thuận với người dân để làm kinh tế khu vực đầm nhưng không làm việc với xã nên xã chưa nắm được.
Ông Liêm cho biết thêm, UBND xã đã hợp đồng thuê ông Vũ Văn Hội, nguyên cán bộ đoàn xã Vinh Quang để tăng cường bảo vệ khu đầm trong thời gian tết Nhâm Thìn. Hợp đồng thuê được CA xã ký với ông Vũ Văn Hợp.
Trong khi đó, ông Vũ Văn Bốn, trưởng CA xã Vinh Quang lại thông tin: Công an xã không có chức năng thuê người làm bảo vệ, CA xã Vinh Quang cũng không thuê ai làm bảo vệ!
Nguồn: http://vietnamnet.vn/vn/xa-hoi/58584/ai-vo-vet-thuy-san-nha-anh-vuon-.html

Tuesday, 13 December 2011

Nguyện vọng của nhân dân (?)

Đây là bộ sưu tập những phát biểu nhân danh "nguyện vọng của nhân dân" mà không thấy đưa ra chút cơ sở nào để minh chứng, trong khi đó đa số ý kiến trên báo chí, của những người xung quanh là không đồng tình.

Xung quanh việc Quảng Nam đề nghị nâng mức tiền đầu tư xây dựng tượng đài mẹ Việt Nam anh hùng từ 81 tỉ lên 411 tỉ (gấp hơn 5 lần) trong bối cảnh nền kinh tế đang gặp rất nhiều khó khăn.
Ông Đinh Hài (Giám đốc Sở VH-TT-DL tỉnh Quảng Nam): Nếu là công trình của cấp tỉnh thì tỉnh sẽ không thể bỏ ra kinh phí lớn như vậy để thi công. Nhưng đây là một công trình cấp quốc gia, thể theo nguyện vọng của đông đảo người dân nhằm tôn vinh và tri ân sự cống hiến, hy sinh lớn lao của hàng chục ngàn BMVNAH trên cả nước. (http://www.baomoi.com/Home/DauTu-QuyHoach/nld.com.vn/Tuong-dai-410-ti-dong-Thieu-tien-van-cu-xay/7024013.epi)





Saturday, 19 November 2011

Tranh luận nảy lửa Luật biểu tình

- Đại biểu tự ứng cử ở TP. HCM Hoàng Hữu Phước cho rằng nếu lấy ý kiến, đa số dân sẽ không đồng ý ban hành Luật  biểu tình, song theo ông Dương Trung Quốc, phát biểu như vậy là xúc phạm đến dân.

Thảo luận hội trường sáng nay (17/11) về chương trình xây dựng luật, pháp lệnh, nhiều đại biểu đã bày tỏ quan điểm về việc cần hay không Luật biểu tình.
  "Đa số công dân sẽ không ủng hộ"
Đại biểu Hoàng Hữu Phước (TP.HCM) gây chú ý với câu mở đầu bài phát biểu: "Đề nghị Quốc hội loại bỏ Luật lập hội và Luật biểu tình khỏi danh sách dự án luật".
Lý do đầu tiên ông Phước nêu là ở Việt Nam đã có Mặt trận Tổ quốc. "Nếu Luật lập hội là để tạo nên các đối thủ bên ngoài hệ thống Mặt trận vô hiệu hóa, tiến đến xóa sổ Mặt trận, vậy Luật lập hội có cần không?", ông Phước dõng dạc hỏi.
Luật biểu tình, theo ông lại càng không cần. Và ông tỉ mỉ dẫn lại các cứ liệu lịch sử.


ĐB Hoàng Hữu Phước

Theo đó, từ khi có cuộc biểu tình đầu tiên trong lịch sử loài người năm 1913 do Gandhi tổ chức, mãi cho đến những năm 1960, từ ngữ "biểu tình" mới xuất hiện ở Hợp chủng quốc Hoa Kỳ bắt đầu từ việc chống lại chính phủ Kennedy đẩy mạnh cuộc chiến tranh Việt Nam.
"Điều nhất thiết phải khẳng định ở đây là ngay từ khởi thủy và cho tới tận ngày nay, biểu tình là để chống lại chính phủ", ông Phước nói.
Ông Phước dẫn chứng thêm, trong tiếng Anh biểu tình, tức là demonstration luôn để chống Chính phủ. Còn tập hợp đông người để bày tỏ sự ủng hộ nước mình hay ủng hộ một chủ trương của chính phủ nước mình, gián tiếp biểu thị sự không đồng tình đối với chính phủ nước khác thì đó là đức tin hoặc cuộc tuần hành biểu dương lực lượng.
Từ lập luận trên, ông Phước đúc kết lại, "Việt Nam có cần một cuộc biểu tình chống chính phủ, chống các chủ trương, chính sách, đạo luật của Chính phủ Việt Nam hay không. Nếu không cần, tại sao lại đưa dự án Luật biểu tình, nói rồi nói mãi như thể nó là khuôn vàng, thước ngọc để đo chiều cao, chiều rộng, chiều dài, chiều sâu của cái gọi là tự do, dân chủ".
Theo ông, điều mà nước ta đang cần có thể là những quy định về đức tin, về tuần hành đông người. "Nhưng liệu Quốc hội có nên dành ra 2 năm và bao nhiêu tiền của của nhân dân để soạn ra dự án Luật đức tin hay Luật tuần hành hay không?", ông Phước lên tiếng.
Nhận xét: Không biết đại biểu nói tối nghĩa hay phóng viên viết lại không chính xác chứ "quy định về đức tin" nghĩa là sao, tại sao lại (ra) quy định về đức tin, biết chọn đức tin nào để ra thành quy định cho gần trăm triệu người và ai sẽ ra quy định này?
 Sau hàng  loạt lập luận trên, vị đại biểu của TP.HCM dẫn chứng về hậu quả của một số cuộc biểu tình vừa diễn ra vừa qua. Mà điển hình là các cuộc biểu tình đó gây ra nạn tắc đường.
Khi đi ngang qua vài cuộc tập hợp đông người ở thành phố nhằm chống đường lưỡi bò, ông đã nghe những người bị kẹt xe lớn tiếng đe dọa những người đang tập hợp biểu tình ấy.
"Sự giận dữ này có thể sẽ biến thành gây hấn, bạo loạn, đánh nhau giữa vài nhóm người biểu tình và chống biểu tình. Chưa kể những cuộc tập hợp đông người ngoài trời ấy có xâm hại quyền tự do đi lại của người dân tại khu vực bị phong tỏa do biểu tình", ông Phước nói.
Ông kết luận, cái gọi là quyền biểu tình ấy có lớn hơn quyền được kiếm sống của người dân, quyền được ra đời của con cái của người dân, quyền được sử dụng công lộ của người dân, quyền được mưu cầu hạnh phúc của người dân.

Ông Phước khẳng định, nếu được lấy ý kiến, đa số công dân sẽ không ủng hộ Luật biểu tình vì bản chất dễ bị tổn thương và dễ bị lợi dụng gây ra biến loạn. 

Phản ứng với quan điểm cho rằng ở nước ngoài vẫn tổ chức biểu tình thì Việt Nam cũng sẽ làm được, ông Phước lần lượt nêu dẫn chứng các cuộc biểu tình xảy ra ở Anh, ở Mỹ vừa qua và kết luận, hầu hết đều biến thành bạo loạn và làm ô danh đất nước.
"Việt Nam chưa phải là siêu cường kinh tế để có thể đài thọ cho một sự ô danh", ông Phước chốt lại bài phát biểu đanh thép của mình.
Rất nhiều ĐBQH cũng tán thành ý kiến ông Phước. Chẳng hạn, theo đại biểu Huỳnh Thế Kỳ (Ninh Thuận), phải hiểu sâu xa những vụ việc biểu tình phản đối đường lưỡi bò như vừa qua có thể xuất phát từ động cơ tốt nhưng nên hiểu rõ đằng sau đó là gì? 
Đại biểu Đặng Ngọc Nghĩa (Huế) nói, cho phép tổ chức biểu tình sẽ dễ khiến nhiều lực lượng lợi dụng, thậm chí sự chỉ đạo của nước ngoài. Nếu xảy ra vấn đề nhạy cảm, tranh chấp, chính quyền nên tăng cường đối thoại với dân. "Chứ theo tôi nghĩ có Luật biểu tình vô hình trung có thể thành chống chế độ, nếu chúng ta mít tinh như ý kiến của anh Phước tôi đồng tình, mít tinh là biểu thị sự đồng tình".
Còn đại biểu Nguyễn Thanh Tùng (Bình Định) cho rằng, ra luật vào lúc này là rất nhạy cảm và nói đến biểu tình là nói đến phản đối, chống đối là chính. "Tự do, dân chủ không phải là biểu tình, không phải cứ cho biểu tình là mới có tự do, dân chủ mà cái chính là chăm lo phát triển kinh tế - xã hội, xóa đói giảm nghèo, cải thiện và nâng cao đời sống nhân dân, đó mới là cái cơ bản", ông Tùng nói.

"Phát biểu như thế là xúc phạm đến dân"
Là người duy nhất ủng hộ dự án luật trong sáng nay, ĐBQH Dương Trung Quốc (Đồng Nai) đã đứng lên trao đổi: "Diễn đàn Quốc hội là nơi để các đại biểu với tinh thần trách nhiệm và nhận thức của mình để phát biểu ý kiến nhằm trao đổi, nhằm thuyết phục hướng tới sự đồng thuận trong những quyết định chung".


ĐB Dương Trung Quốc

Theo ông, ở Quốc hội, đã đề cập đến vấn đề gì cần nghiên cứu đến nơi đến chốn, trường hợp đưa ra những bằng chứng lịch sử dở dang, ngộ nhận là hết sức nguy hiểm.
Ông Quốc dẫn lại nhiều cứ liệu lịch sử chứng minh nội hàm của "quyền biểu tình" đã được xác lập từ trong lịch sử và cũng nhiều lần được Hồ Chí Minh nhắc đến.
"Chúng ta tự hào trong lịch sử cách mạng Việt Nam, cuộc biểu tình ngày 1/5/1938, hạt nhân lãnh đạo là những người cộng sản tập hợp lực lượng quần chúng đấu tranh đòi tự do, cơm áo hòa bình và ủng hộ Chính phủ Mặt trận nhân dân. Như thế biểu tình có từ nguồn gốc xa xưa, nhận thức nó như thế nào ở góc độ của một nhà nước, của người cầm quyền", ông Quốc nói.
Theo ông, ngay trong bản Sắc lệnh 31 ban hành 11 ngày sau khi nước Việt Nam dân chủ cộng hòa thành lập đã viết rằng "công dân Việt Nam có quyền tự do ngôn luận, tự do xuất bản, tự do tổ chức hội họp, tự do tín ngưỡng, tự do cư trú đi lại trong nước và ra nước ngoài".
Hiến pháp năm 1946 không có chữ "biểu tình". Nhưng trong Sắc lệnh của Chủ tịch Hồ Chí Minh ban hành trước đó đã giải thích: "Xét vì tự do hội họp là một trong những nguyên tắc của chế độ dân chủ cộng hòa, nhưng trong tình thế đặc biệt hiện thời cần phải xem xét kiểm soát những cuộc biểu tình để tránh những sự bất trắc có thể ảnh hưởng đáng tiếc đến việc nội trị hay ngoại giao".
Ông Quốc khẳng định, phải nhìn biểu tình cả hai cách, đó là một quyền cơ bản của người dân, đồng thời đó là một công cụ hành pháp, công cụ lập pháp để mà thực thi quyền hành pháp. Nhìn một mặt thì chỉ thấy sự hỗn loạn.
Hiến pháp năm 1959 khi bàn về quyền và nghĩa vụ cơ bản của công dân đã đề cập đến quyền tự do ngôn luận, báo chí, hội họp, lập hội và biểu tình và thuật ngữ "biểu tình" đã trở thành một chính văn của luật cơ bản.
Theo ông Quốc, những cuộc biểu tình phát huy cả hai mặt. "Đứng từ lợi ích chính trị của một thể chế, chúng ta thấy cuộc biểu tình chống chính quyền Sài Gòn của phong trào, đặc biệt ở đô thị đã tác động tích cực vào quá trình của sự nghiệp giải phóng dân tộc. Chúng ta thấy những cuộc biểu tình ở miền Bắc là ủng hộ các chủ trương chính sách của Đảng, Nhà nước", ông Quốc phân tích.
Bằng chứng rõ ràng nhất là những năm 1980, khi các hiện tượng diễn ra ở nông thôn Thái Bình, theo cách nhìn của đại biểu Phước là bạo loạn, phải dẹp bỏ thì các nhà lãnh đạo sáng suốt của Đảng đã trực tiếp đi vào tận tâm bão tìm hiểu để thấy hai mặt của vấn đề rồi từ đó kịp thời điều chỉnh.
Ông Quốc giải thích, việc bày tỏ thái độ của người dân là cần thiết, nó có nhiều diễn đạt khác nhau, nhiều hình thức khác nhau, việc tụ tập đông người mà thực chất là biểu tình là nói đúng tên của nó.
"Chính bởi vì không có luật nên mới dẫn đến tình trạng hỗn loạn. Tôi không tán thành các đại biểu Quốc hội cứ nhân danh nhân dân. Tại diễn đàn Quốc hội chúng ta hãy nhân danh cá nhân mình thôi, trừ khi chúng ta có sự ủy nhiệm, hoặc có điều tra định lượng để nói rằng người dân phản đối, người dân băn khoăn trước định lượng đó, nó dẫn đến tiêu cực xã hội. Nhưng người ta rất mong muốn rằng những tình cảm, cách thể hiện đó đúng lúc, đúng chỗ, nói cách khác là có luật", ông Quốc nói.
Theo ông, Luật biểu tình là một công cụ để điều chỉnh, bảo đảm những yếu tố tích cực và quyền của người dân.
"Không phải tự nhiên mà Thủ tướng cũng đã rất chủ động đề cập đến việc đề nghị đưa vào chương trình luật pháp của chúng ta về biểu tình. Tôi nghĩ Quốc hội hết sức thận trọng. Phát biểu như thế là xúc phạm đến chính người dân. Chính vì thế càng thấy chúng ta cần phải có Luật biểu tình càng sớm càng tốt. Đây là luật rất nhạy cảm, khó khăn, phải có lộ trình thận trọng, nhưng không vì thế mà phủ nhận để biến chúng ta thành một ốc đảo dị thường", ông Quốc kết luận.


Lê Nhung - Ảnh: Bình Minh

Wednesday, 16 November 2011

Thêm thông tin làm rõ bộ mặt lừa đảo của bọn New7Wonders

Bài phỏng vấn kèm bình luận do trang OhMyNews của Hàn Quốc thực hiện. Chú ý cách lập luận sắc bén và tinh tế của những lời bình luận trước các câu trả lời biến báo của N7W.

Monday, 8 August 2011

Tạm đình chỉ đại úy công an trong clip gây xôn xao

Chiều 2/8, trung tướng Nguyễn Đức Nhanh, Giám đốc công an Hà Nội kiêm Tổng cục phó Tổng cục An ninh 2 cho báo giới biết, nhiều ngày trước đó, Hà Nội liên tiếp có các cuộc tập trung đông người phản đối việc Trung Quốc gây hấn ở Biển Đông.


Họ đi dọc các tuyến phố như Ba Đình, Điện Biên Phủ, Hàng Bông, Tràng Tiền, Nhà Hát Lớn. Công an Hà Nội không có chủ trương "trấn áp", "đàn áp thô bạo" hay "bắt giữ" người trong các cuộc biểu tình này.

Khi đám đông được đề nghị giải tán tránh gây ảnh thưởng giao thông, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi bệt xuống đất buộc lực lượng công an phải khiêng lên xe buýt. Sau sự việc, một cảnh sát cùng tham gia bị tạm đình chỉ công tác.


Trung tướng Nguyễn Đức Nhanh (giữa) tại cuộc họp báo. Ảnh: T.Trinh
Theo số lượng thống kê của nhà chức trách, đến ngày 24/7 đã có 8 cuộc biểu tình tự phát với các thành phần tham gia là học sinh sinh viên, giới trí thức, văn nghệ sĩ... "Họ thường tập trung khoảng 8h30 sáng và giải tán sau khoảng 3 tiếng sau đó. Cuộc đầu có khoảng 300 người tham gia nhưng sau giảm dần còn khoảng 50 - 60 người...", trung tướng Nguyễn Đức Nhanh nói.


Người đứng đầu công an thành phố cung cấp, trong cuộc biểu tình ngày 17/7, tránh gây ảnh hưởng giao thông, công an Hà Nội đã đề nghị đám đông giải tán. Tuy nhiên, trong số này có một người đàn ông không chấp hành. Anh ta đã chống đối bằng cách ngồi bệt xuống đất khiến 4 cán bộ mặc sắc phục của công an quận Hoàn Kiếm phải khiêng lên xe buýt. Đúng lúc này, một người đàn ông mặc thường phục trên xe buýt lao xuống và có hành động như đạp chân vào mặt người tham gia cuộc biểu tình, rồi đưa về đồn công an số 1 Mỹ Đình (Từ Liêm, Hà Nội) để tuyên truyền, giải thích.

Một ngày sau khi xảy ra sự việc, clip trên được phát tán lên mạng thu hút được khá nhiều lời bình luận, trong đó tập trung vào hình ảnh người mặc áo phông vàng, quần kaki sáng màu đã có những hành vi được xem là bạo lực. Danh tính người này được xác định là Đại úy Phạm Hải Minh (công an quận Hoàn Kiếm). Còn người khiêng lên xe buýt là Nguyễn Chí Đức (35 tuổi, nhân viên một trung tâm dịch vụ viễn thông Hà Nội).

Giám đốc công an Hà Nội cho biết, ngay sau khi xảy ra sự việc ông đã giao cho cơ quan cảnh sát điều tra công an Hà Nội phối hợp với Viện KSND cùng cấp điều tra xác minh. Trưởng công an quận Hoàn Kiếm đã ký quyết định tạm đình chỉ với đại úy Minh để phục vụ việc điều tra.

Nói về những hình ảnh được tung lên mạng, đại diện công an Hà Nội cho biết, nguồn phát tán từ nước ngoài đến nay vẫn chưa xác định được ai là người phát tán. "Chúng tôi điều tra phải có nguồn rõ ràng và căn cứ từ nhiều nguồn tài liệu khác nhau như nhân chứng, bị hại, đôi dép... chứ không thể dựa vào riêng một hình ảnh đó", thượng tá Đào Thanh Hải, trưởng phòng cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội, Công an Hà Nội nói.

Tuy nhiên, theo tướng Nhanh, dù thế nào, hình ảnh trên cho thấy tổ công tác làm nhiệm vụ hôm đó cũng là sai. "Người ta đã bỏ đi hoặc ngồi ra đường có nhất thiết phải khiêng người ta lên xe hay không khi họ không phải là tội phạm hay người đang bị truy nã. Hình ảnh trên đúng là phản cảm...".

Người đứng đầu ngành công an thành phố cho rằng sau sự việc trên tổ công tác làm nhiệm vụ cần nghiêm khắc phê bình. Riêng công an Hà Nội có được những bài học riêng cho mình.

Nguồn: http://baodatviet.vn/Home/chinhtrixahoi/Tam-dinh-chi-dai-uy-cong-an-trong-clip-gay-xon-xao/20118/159122.datviet

Cũng nên có chỉ số đo lòng tin của nhân dân

(bài phát biểu của ĐBQH Dương Trung Quốc tại kỳ họp thứ nhất QH khóa XIII).

Kính thưa QH


Với kỳ hợp thứ Nhất của QH khoá XIII này, chúng ta được chứng kiến một hiện tượng hy hữu trong lịch sử QH. Một vị Phó Thủ tướng thường trực trình bày bản Báo cáo của Chính phủ ở đầu kỳ họp lại trở thành Chủ tịch QH chủ trì giám sát ngay chính bản báo cáo của mình. Lần đầu tiên có một nhà hành pháp lại trở thành nhà lập pháp và hơn thế nữa chúng ta cũng chứng kiến nhiều  thành viên của Chính phủ lại “hoá thân” vào QH.

Tôi muốn nhìn nhận khía cạnh tích cực của hiện tượng này. Là người tham gia hoạt động rất lâu năm trong Chính phủ, ở vào những vị trí then chốt nhất của CP, hiểu rõ “chân tơ kẽ tóc” của CP, Chủ tịch QH biết được tất cả những chỗ mạnh, chỗ yếu của CP, từng chiụ trách nhiệm về hoạt động của CP sẽ thực thi trách nhiệm cùng QH giám sát CP sẽ chặt chẽ hơn. Giám sát hiểu theo nghĩa là sẽ phát hiện được những yếu kém để điều chỉnh những hoạt động hành pháp của CP, cũng như  với vai trò lập pháp sẽ tạo những hành lang pháp lý chuẩn xác góp phần cho CP thực thi hiệu quả trách nhiệm hành pháp của mình... Đó là hy vọng của tôi và nhiều cử tri.

Đại biểu Quốc hội Dương Trung Quốc

Tôi cũng mong muốn báo cáo của CP bên cạnh những đánh giá chủ yếu về kinh tế, môt lĩnh vực quan trọng nhưng cũng nên quan tâm nhiều hơn đến một lĩnh vực cũng không kém phần quan trọng là những đánh giá về các vấn đề xã hội. Các vấn đề xã hội không chỉ là các chính sách an sinh, con số thống kê thu nhập, giàu nghèo, tệ nạn, tai nạn v.v... mà còn về lòng tin của dân.

Nếu đánh giá về kinh tế có thể biểu thị được bằng con số định lượng (như GDP, chỉ tiêu, sản lương...)  thì cũng nên đánh giá chỉ tiêu về lòng tin của dân đối với CP. Những phương pháp điều tra, thống kế hiện đại có thể làm được điều này. Thế giới họ làm nhiều rồi. Một nhà nước của dân dân,vì dân càng phải quan tâm đến lòng tin của dân. Tôi thấy có đại biểu lấy hiện tượng ở Bắc Phi để đánh giá, theo tôi không thể so sánh vì chúng ta đã có một truyền thống xây dựng đựoc sự đồng thuận trên dưới, giữa nhân dân và chính phủ và phải biết gìn giũ nó như gìn giữ con mắt của mình.

Tôi xin đưa ra  một thí dụ để làm rõ quan điểm của tôi cũng là đề cập tới một vấn đề hệ trọng chưa được CP quan tâm đúng mức xét theo khía cạnh quan tâm đến lòng tin của dân.

Đó là vấn đề Biển Đông. Không thể không thừa nhận rằng vấn đề Biển Đông trong đó có cả vấn đề bảo vệ chủ quyền cũng như vấn đề phát triển quốc gia là một vấn đề đang nổi bật. Sự tranh chấp, sự đe doạ, sự không ổn định là vấn đề không chỉ các nước có liên quan mà cả thế giới quan tâm. Vậy mà báo cáo của CP tuy có đề cập thể hiện quan điểm mang tính nguyên tắc của CP, nhưng rõ ràng là chưa thể hiện đúng tầm mức. Chúng ta không thổi phồng, không kích động, không để hoang mang là cần thiết, nhưng không thể coi đó là chuyện bình thường được. Nó phải được thể hiện trong báo cáo của CP đúng tầm mức, phải được phản ảnh trong chương trình nghị sự của QH đúng tầm mức để nhân dân tin tưởng, thông suốt...

Ngay chương trình làm việc của QH ban đầu hầu như chẳng có vấn đề gì xảy ra ở Biển Đông cả, phải đến lúc dư luận và đai biểu QH yêu cầu thì QH mới đưa vào chương trình một buổi báo cáo không đầy 1 tiêng và không có thảo luận.  Tôi xin bày tỏ điều tôi suy nghĩ về nội dung buổi báo cáo đó, và tôi đã nói với bộ trưởng ngoại giao ý kiến của tôi rằng : Trừ một vài nội dung chi tiết , còn về căn bản nếu những nội dung báo cáo đó được trình bày cho dân chúng thì chỉ có tốt trở lên, dân sẽ tin hơn vào những gì CP đã làm,  nó làm sáng tỏ phần nào những băn khoăn , trăn trở của dân và quan trọng hơn là sự ủng hộ của dân được tổ chức, được huy động có hiệu quả.

Cái gì cần tế nhị trong quan hệ ngoại giao ta phải giữ, nhưng với dân thì không cần đến sự tế nhị mà cần sự tin cậy, thẳng thắn. Cái gì cần mềm mỏng với ngoại giao thì cũng cần mềm mỏng trong “nội giao”, đừng tạo ra những khoảng cách, những xung đột không đáng có giữa CP và nhân dân, cho dù sự cảnh giác là cần thiết.

Tôi cũng muốn nêu thêm về một ví dụ mà  ngay trong buổi báo cáo ngày hôm qua cùng không  đề cập tới. Đó là văn bản của Thủ tướng Việt Nam cách đây nửa thế kỷ. Vấn đề đó, chúng ta hoàn toàn có đủ lập luận để phản bác những ý đồ xuyên tạc. Dường như chúng ta chỉ quan tâm đến bàn hội nghị mà không quan tâm giải thích cho dân biết. Tài liệu ấy họ đã phát tán thành giấy gói hàng,  đưa lên mạng vậy mà không có cơ quan nào chính thưc lên tiếng phản bác, giải thích cho dân (mới đây mới được tờ báo của Mặt trận Tổ quốc đề cập tới)
 
Là người làm nghề sử, tôi muốn nhắc lại một sự kiện cách đây đã 65 năm. Đầu năm 1946, khi cần phải đối phó với một tình hướng “ngàn cân treo trên sợi tóc” liên quan đến vận mệnh của Tổ Quốc, Chủ Tịch  Hồ Chí Minh đã đi một nước cờ táo bạo một cách sáng suốt là ký Hiệp định Sơ Bộ 6-3.

Thấy nước cờ ấy dân chưa hiểu, thắc mắc, hoang mang... Chính quyền cách mạng tổ chức cả một cuộc biểu tình có hàng vạn người tham gia trên Quảng trường Nhà Hát Lớn (hình ảnh vẫn còn để ta thấy dân quan tâm đến việc nước như thế nào, có cả dân quê, có cả anh phu xe, công chức hay thợ thuyền, trí thức...).

Bộ trưởng Bộ Nội vụ Võ Nguyên Giáp giải thích cả mấy tiếng đồng hồ, rồi vị Chủ tich nước đứng trước quốc dân nói lên rằng : “Đồng bào hãy tin tưởng ở Nhà nước, Hồ Chí Minh không khi nào bán nước”. 
 
Học tập Bác Hồ nên nhớ cách ứng xử với dân của Bác khi vận nước khó khăn. Cho dù thời đại có nhiều thay đổi, mọi so sánh có hể là khập khiễng thì cái nguyên lý “dân biêt” thì “dân mới làm” và dân có điều kiện “kiểm tra” CP là chuyện của muôn đời.
Tại sao phải là đại biểu QH với một phiên hop kín mới được nghe những thông tin mà theo tôi nếu để dân biết thì tốt biết bao. Tôi tin chắc là dân sẽ tin, còn người ngoài có tin hay không thì là việc là thứ yếu.

Thưa QH,

Hướng ra Biển Đông nhưng cũng phải luôn quan tâm đến đất liền, trong đó có nền kinh tế của chúng ta. Chúng ta muốn giữ được chủ quyền chính trị thì cũng phải giữ được chủ quyền kinh tế. Tại kỳ họp cuối cùng của khoá trước, tôi đã đặt câu hỏi chất vấn CP rằng nền kinh tế của ta bên cạnh việc khai thác có hiệu quả nhưng nguồn lực nước ngòai thông qua việc phát triển những mối quan hệ hơp tác, nhưng có lành mạnh không, có bị lệ thuộc không ? 

Biết bao nhiêu vấn đề đã được nêu lên ngay trong QH với những định lượng rất đáng lo lắng về những khả năng bị lệ thuộc đặc biệt là với Trung Quốc cần phải được quan tâm để điều chỉnh, vì chưa thấy những dấu hiệu tích cực. Nếu vấn đề có vẻ tế nhị này nhưng phải trên nguyên tắc “tiên trách kỷ hậu trách nhân” còn thiên hạ thì bao giờ cũng quan tâm đến lợi ích, (lợi ích kinh tế, kể cả lợi ích chính trị) bằng mọi giá. Tại sao nông dân trồng vải đến vụ thu hoạch mà các cơ quan quản lý, doanh nghiệp nhà nước vẫn đóng cửa im ỉm (như một phóng sự truyền hình phản ảnh), trong khi  thương lái nước ngoài  tung hoành và thực sự lại trở thành cứu cánh cho dân.

Đấy mới là quả vải nhỏ bé còn chỉ cần nhìn vào nhiều công trình thắng thầu, dòng chẩy của hàng hoá mà tình trạng nhập siêu là tiêu biểu nhất ,đủ thấy nhiều thông điệp đáng lo ngại khác. Nhìn  ngoại thị trường tất cả các mặt hàng tiêu dùng thiết yếu kể cả những mặt hàng nông sản, thực phẩm mà tại Việt Nam thừa khả năng sản xuất cũng nhan nhản ngoài thị trường là hàng Trung Quốc.

Cuối cùng, tôi đề cập tới một nội dung mà đại diện Đoàn Đồng Nai và Đại biểu Lâm Đồng đã đề cập những chưa đủ thời gian hơn nữa đó lại là chương trình vận động bàu cử của tôi với bà con cử tri sống ven con đường Quốc lộ 20 trước nguy cơ nhãn tiền là việc vận chuyển bô xít liên quan đến một dự án mà QH đã thông qua  mà CP cũng cam kết chỉ khai thác bô xit nếu có hiệu quả kinh tế và bảo đảm an toàn môi trường. QH có trách nhiệm giám sát trong quá trình triển khai thực hiện. Đó là mới quan tâm đến việc khai tuyển ma chưa quan tâm đến tác động của việc vận chuyển.
 Về việc này, vị đại diện TKV vừa phát biểu. Tôi lấy làm lạ là học sinh đã kém sử mà chúng ta lại kém toán hay sao mà không nhận ra lộ trình đến 15 tháng 8 này phương án mới chuyển Phó Thủ tướng Chính phủ xem xét mà cuối năm xe chở bô xít đã phải lăn bánh rồi. Các chiến sĩ Công an Đồng Nai chúng tôi chỉ đặt một câu hỏi : Liệu xe trọng tải 40 tấn có được cho phép đi trên cầu 25 tấn không? Đây không phải là bài toán kinh tế mà là bài toán kỷ cương, bài toán pháp luật . Là cơ quan lâp pháp và giám sát thực thi pháp luật, để xẩy ra tình trang nan giải này, có trách nhiệm của cả QH.

Hy vọng với môt QH khoá mới, có CTQH mới QH sẽ  khắc phục một cách căn bản những tình huống tương tự làm giảm lòng tin của người dân vào QH và CP.  
                                                                         Dương Trung Quốc
                                                                        Đại biểu Tỉnh Đồng Nai


Nguồn: http://tamnhin.net/Chuyen-dong/13160/Cung-nen-co-chi-so-do-long-tin-cua-nhan-dan-.html

Tuesday, 26 July 2011

Liệu có hết ngón đòn hiểm ác của thương lái Trung Quốc?

Đọc bài Ngón đòn hiểm ác" của thương lái TQ khiến dân Việt điêu đứng đăng trên VietnamNet mà phát sợ! Tin chắc rằng những hành động kỳ lạ kiểu "mua móng trâu, rễ hồi, ốc bươu vàng", "săn lùng gỗ sưa giá bạc tỷ", hay "thu mua phế liệu với giá cực cao", hoặc gần đây nữa là thu gom nông sản, hoa quả Việt Nam không bao giờ là ngẫu nhiên mà nằm trong 1 chiến lược lâu dài, có đầu tư, hoạch định. Liệu có thể hy vọng không bao giờ phải đọc mẩu tin dạng "chỉ sau một thời gian ngắn giá boxite bắt đầu giảm và trở lại như trước. Phía trung quốc từ chối mua thêm, do vậy, tại các cửa khẩu còn tồn đọng từ 5.000 - 7.000 tấn boxite đã sơ chế. Nhà nước chưa kịp vui mừng vì giá boxite cao nay phải đối mặt với tình trạng thua lỗ do boxite không tiêu thụ được" hay không?

Đục bỏ thơ Hồ Chí Minh

IMG_7881

Tấm bia đá khắc ghi bài thơ của Hồ Chí Minh ca ngợi Hoàng đế Quang Trung trên đỉnh núi Dũng Quyết (TP Vinh, Nghệ An) đã bị đục bỏ. Không biết có phải vì trong bài thơ của cụ Hồ có mấy câu thuộc diện “nhạy cảm”: đó là nói đến chuyện “đánh Tàu”.

Friday, 1 July 2011

Thận trọng (?)

Ngày 30/6/2011, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ đạo cần làm tốt công tác thông tin cho nhân dân biết về việc xử lý vụ Vinashin để dân hiểu đúng về vụ việc, không  hiểu lầm là vụ này “đầu voi, đuôi chuột”. Thủ tướng khẳng định, vụ Vinashin đã được làm với tinh thần kiên quyết, thận trọng, đúng người, đúng pháp luật

Trước đó, ngày 18/6, ban tổng thư ký của Interpol đã ra lệnh truy nã quốc tế đối với ông Hồ Ngọc Tùng, nguyên tổng giám đốc tài chính Vinashin và Giang Kim Đạt, nguyên trưởng phòng kinh doanh Công ty vận tải viễn dương Vinashin. Hai bị can quan trọng trong vụ Vinashin này đã bỏ đi khỏi nơi cư trú mà cơ quan điều tra không nắm được. Cơ quan an ninh điều tra đã ra lệnh truy nã toàn quốc mới xác định được họ đã vi vu trời Tây nên đề nghị Interpol ra lệnh truy nã quốc tế.

Thiết nghĩ, thận trọng khi làm việc liên quan tới pháp luật là hết sức cần thiết. Trong những vụ việc siêu lớn, thu hút sự quan tâm rộng rãi của cả nước như vụ Vinashin thì sự thận trọng lại càng cần thiết. Nhưng thận trọng mà không kèm theo đó các biện pháp phòng ngừa xác đáng để bảo vệ được nhân chứng, vật chứng thì sự thận trọng đó lại trở nên chậm chạp, sở hở, vô hình chung tạo điều kiện cho những tên tội phạm có cơ hội tẩu tán chứng cứ hay lẩn trốn - nhất là khi chúng có rất nhiều tiền, nhờ phạm tội.

Trong trường hợp Vinashin, nếu không bắt lại được 2 vị đã trốn thì cho dù vụ án sẽ  không bị "đầu voi đuôi chuột" như Thủ tướng khẳng định, thì nó cũng không thể trở thành "đầu voi đuôi voi" được!