Sunday 31 January 2010

Thời gian - Thụy Thảo & Nguyễn Nhật Ánh

Thụy Thảo - Với thời gian

Mùa này có một chòm mây rất cũ
Chợt xanh trong đến ngơ ngẩn giữa trời
Chiều nay có một người rất cũ
Sao lạ lẫm quá, thời gian ơi...

Tất cả vẫn là những điều rất cũ
Mỗi mùa qua ta gặp giữa ngày thường
Lá cứ đổ và hoa cứ nở
Chẳng cần chờ phải nhớ hay thương...

Bức thư cũ ta viết rồi không gửi
Giờ như cho một ai đó khác rồi
Góc-để-quên bụi mờ trên ô cửa
Ranh giới ngày nào... chúng ta... tôi...

Tất cả vẫn là những điều rất cũ
Ta đã qua và gặp lại... bàng hoàng
Có những điều không chia làm hai nửa
Thời gian phủ mờ vẫn nặng mang...

Cây phượng cũ không còn nơi cũ
Quán ngày xưa của mùa vắng xa rồi
Có những điều ta tưởng rằng quen thuộc
Lại trở về trong dáng mới tinh khôi ...

Mùa nay có một chòm mây rất cũ
Chợt trong xanh đến ngơ ngẩn giữa trời
Có những người ta tưởng rằng rất cũ
Một ngày thành xa lạ... thời gian ơi..."


Nguyễn Nhật Ánh - Còn chút gì để nhớ

"...Có một lần, vâng, chỉ có một lần thôi, tôi dừng xe lại đứng nói chuyện dăm ba câu với nàng trước cửa . Thú thật đó là những câu chuyện nhạt phèo, chán ngắt nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn vào mắt nàng, tôi bỗng cảm thấy bồi hồi, xao xuyến lạ lùng chẳng khác nào tôi đang đứng trước nàng mười lăm năm về trước. Đúng là lạ lùng, bởi vì tôi biết chắc rằng tình yêu của tôi đối với nàng thực sự đã chết từ lâu.

Khi đạp xe đi, bỗng dưng tôi bâng khuâng tự hỏi, rằng không biết trong vô vàn những kỷ niệm tươi đẹp ngày xưa, đối với nàng bây giờ có còn một chút gì để nhớ hay không?"