Wednesday 29 August 2007

Thơ tặng những người đang buồn chán, thất vọng, sờ-trét...

Dạo này thấy dân tình một số người (including mình :-D) đôi khi có vẻ bức xúc/chán nản/thất vọng/... quá, post bài này lên để tặng tất cả, mong góp phần mang lại một lạc quan nào đó. Bài thơ này đọc được trong sổ thơ của một cô em gái hồi ĐH. Vì là post tặng nên tớ gõ tòan bộ vào chứ ko phải google rồi copy/paste đâu nhá.


Không đề

(Xin lỗi vì ko nhớ tên tác giả)


Bạn hãy đập chiếc ly này xuống đất
Cũng rẻ thôi mà nghe cũng vui tai
Hãy phong phanh tê tái cúc không cài
Vung chân đá hòn sỏi văng khô khốc

Đây tường gạch hãy đấm vào cồng cộc
Cuốn sách kia hãy ném - loạt xoạt bay
Bạn sẽ như một đứa trẻ thơ ngây
Giống thuở xưa ai cũng từng biết dỗi

Nhịn một bữa, giam mình trong phòng tối
Hay lầm lì nồi uống gió bờ sông
Ở chốn này vắng lặng chẳng ai trông
Bạn cứ việc tha hồ mà gào thét

Bạn dậm chân, bạn nghiến răng kèn kẹt
Chạy cuồng điên rồi lăm xuống cỏ mềm
Con cào cào nấp dưới cỏ nhìn lên...

Bạn cười khẩy, cười gằn hay cười nhạt
Cừoi nhọc nhằn hay nhếch môi chua chát
Sẽ thấy mình thêm một chút phong sương
Mà nếu không cứ khóc thật bình thường
Chả có ai lại chưa từng phải khóc

Như người ốm cất tiếng rên khó nhọc
Nước mắt rồi dần rửa sạch nỗi đau
Cứ buồn đi nào ai cấm được nhau
Cũng chẳng ai hởng thanh bình mãi mãi

Thì bạn hỡi giận dữ đi đừng ngại
Nhưng bạn ơi đừng vội chán cuộc đời
Con sáo non đang tập nói: "Bạn ơi..."