Friday 3 July 2009

Chuyện kể một chuyến đi tới khu lán trại công nhân Trung Quốc

Tôi cùng 2 người bạn phải mang một mớ công văn giấy tờ gì đó tới một khu lán trại của công nhân Trung Quốc nằm sâu trong vùng rừng núi. Ba người tự lái một chiếc xe tải cũ, được cái leo dốc khỏe. Mỗi tội anh chàng lái xe có vẻ như cựu công nhân xe bus ở Anh nên quẹo ngang quẹo dọc rất gấp, lại thêm đường rừng núi nhiều khúc quanh nên hai hành khách bất đắc dĩ là tôi và một anh bạn cứ hết siêu bên nọ lại vẹo bên kia, nhiều cú thở hụt cả hơi vì kinh.

Lúc sắp đến trại, xe đi xuống theo một con dốc rất cao. Đường vắng nên cậu lái xe cứ để ga bình thường thành ra xe lao xuống vùn vụt. Đột nhiên gần tới chân dốc, xe phanh "ke..e...e.é...é..t...t" một đường rất xiết khiến tôi rởn cả người. Hóa ra tập công văn bị xóc nên rơi qua kính trước của xe - nhân tiện, xe không có kính trước - nên anh lái xe phanh lại để ra nhặt lên. Anh chàng nhảy ra khỏi xe trong khi chiếc xe vẫn còn đang rung rung do chưa hết đà, vả lại dốc quá đứng. Tôi và cậu còn lại thấy ghê người, đã hờm tháo sẵn dây an toàn để sẵn sàng nhảy ra khỏ xe nếu xe bị lật. Rất may mà chuyện đó không xảy ra. Chúng tôi đi tiếp.

Tới khu lán trại Trung Quốc nằm sâu trong rừng, chúng tôi gọi nhưng chả thấy ma nào ra tiếp. Ba thằng liên tự đi vào tòa lán sinh họat chung để tìm người nhận tài liệu cho xong chuyện. Tự nhiên ở đâu nảy ra 6-7 anh bạn Trung Quốc rất bặm trợn, nghênh ngang, quây lại hạch hỏi và nhảy vào tấn công chỉ sau mấy câu hỏi cho có lệ. Ba thằng chúng tôi đánh lại nhưng không xuể vì bên kia đông hơn, cứ kéo đàn kéo lũ ra xúm lại. Thế là chạy. Thoát ra khỏi lán. Được cái may là đội bạn không đuổi theo.

Ba thằng bị đau, nghĩ tức nữa vì tự nhiên dính đòn chả vì cái gì cả. Tôi liền gọi điện cho chính quyền hay công an địa phương gì đó, không nhớ rõ, cũng chả biết tại sao có số liên lạc của họ. Qua điện thoại tôi gay gắt chỉ trích cái cách họ để người Trung Quốc hoành hành bất pháp ngay trên đất nước mình như vậy. Bên nghe điện thoại có vẻ giận lắm, và xấu hổ nữa nên... Chỉ chưa đến 5' sau, một tiểu đội phản ứng nhanh đến, nhảy ào ào ra khỏi xe đặc chủng. Đội này ăn mặc theo kiểu cảnh sát chống bạo động chúng ta thường thấy trên vô tuyến: Đội mũ sắt, quần áo rằn ri, mang giày bó cao, tay trái cầm khiên, tay phải lăm lăm dùi cui,... Không nói không rằng, các chàng trai phản ứng nhanh rầm rập chạy qua ba thằng chúng tôi đổ vào khu lán Trung Quốc. Rồi từ đó vang lên tiếng gió rít, bàn ghế đổ, tiếng quát tháo, người kêu la,.. Hiển nhiên mấy thằng chết dẫm kia được ăn đòn xứng đáng.

Một lát sau có một tóan người Trung Quốc chạy ra, trong đó có cả một số trông cùng hiền lành và không tham gia tấn công ba đứa tôi lúc đầu. Cả bọn đều có vẻ dính đòn đau, mặt mũi thâm tím cả, có thằng còn rách da thịt, ứa cả máu, nhìn cũng tội. Mấy thằng đó nhìn ba đứa tôi và uất ức lắm. Một đứa lên tiếng chửi chúng tôi làm bọn nó bị đòn oan. Rồi mấy đứa khác lên tiếng phụ họa, ồn ào lên , đòi nhảy vào "làm thịt" bọn tôi để trả đũa (lúc đó bên trong im ắng rồi mà không hiểu đội cảnh sát đâu, không thấy chui ra khỏi lán). Bị áp đảo bởi số đông đang nóng giận, hai anh bạn sợ, len lén lùi ra phía sau. Tôi cũng hơi run nhưng nghĩ tức nhiều hơn nên tiến ra phía trước đối mặt với đám đông đang sôi sục kia. Tôi lên tiếng thét bọn chúng im đi, quát vào mặt chúng rằng lỗi ở đây là lỗi của chúng, rằng chúng đã sang đất nước tôi trái phép, hành động vô pháp vô thiên đối với chúng tôi trước, tôi chỉ tay vào mặt chúng, nói to và rõ ràng rằng chúng hãy suy nghĩ đi, động não đi xem tôi mắng như thế có đúng không... Bọn con lợn im lặng dần, rồi có vẻ cũng thấm, nhiều thằng cúi đầu xuống, rồi....

Rồi sao nữa?

Sao nữa ư? Rồi hết.

??

Vì giấc mơ của tôi kết thúc tại đó. Giấc mơ vào đêm mùng Một, rạng sáng mùng Hai tháng bảy năm 2009.

thienhadebetanhhung