Monday 10 November 2008

Ngổn ngang

Nhận được quà theo phong cách chăm-sóc-toàn-bộ từ Việt Nam: Khăn quàng cổ, tất đeo chân, găng đeo tay, V-Rhoto nhỏ mắt, thấy thật là sung sướng, cảm giác rất gần.

Lần đầu tiên mua cho mình một cái áo gọi là xịn xịn tí, màu đỏ, nhìn cứ gọi là chói lọi. Chẹp, mất mấy hôm ngắm lên ngắm xuống, tìm đi tìm lại mãi mới dám mua. Giá mà... nhỉ... Nhưng thôi, thế này cũng là sướng rồi.

Có hai mảng công việc chính, một mảng tuần vừa rồi hơi trì trệ, một mảng bình thường, kể cũng là tạm ổn.

Thế mà sao cái đầu nó cứ lẩn quẩn, ko thoát nổi mấy ý nghĩ:

Tại sao hệ thống thoát nước sau khi đã chi tiêu hơn 1000 tỷ lại tệ hại đến vậy, để hơn 20 người chết giữa Thủ đô? Chủ tịch thành phố nói "Hệ thống thoát nước làm xong vẫn ngập" - rõ ràng và vô tư như một người từ trên trời nhìn xuống, và nói thêm "chớ hỏi chi tiết" khi được chất vấn về các hạng mục công trình đã tiêu vào hơn 1.000 tỷ đất nước đi vay. Bí thư Thành ủy sau khi phê "dân ỷ lại" đã "xin lỗi" - đó là lời nói, còn về hành động thì có ai có lỗi ko, nếu có thì sẽ chịu lỗi ra sao, hay tất cả đều do trời, và để rút kinh nghiệm - một kinh nghiệm trị giá 22 mạng sống, hơn 3.000 tỷ đồng, gần 1 tuần khốn đốn của hàng trăm nghìn người dân, nhiều ngày khốn đốn sau lũ của nhiều trăm nghìn người, và cả khốn đốn của thế hệ tiếp theo khi phải trả nợ các khoản vay tự bây giờ.

Muốn viết một bức thư ngỏ gửi chị Thu - người phụ nữ 32 tuổi từ Phú Thọ quê mình xuống Hà Nội kiếm sống bằng nghề buôn bán hoa quả, đã thoát nỗi lo bị đuổi khỏi các khu phố cấm bán hàng rong, để về chết trên đồng rau muống ngập nước. Ngày mẹ cỡ tuổi ấy, mình cũng 8 tuổi rồi. Những năm tháng đó bố mẹ phải trèo đèo lội suối đạp xe lên mấy xã vùng cao hơn để buôn bán, khi thì mấy lít dầu, khi ít gạo, lúc mấy cân măng - may ko gặp lũ quét, sụt đất, còn 3 anh em mình ở nhà trông nhau, cắt cơm nắm bố mẹ chuẩn bị sẵn ra mà rán ăn dần lớp cháy. Hơn 20 năm đã trôi qua, lịch sử lặp lại, nhưng đau xót hơn. Ko biết giờ mấy đứa con của chị ra sao. Và trước khi từ giã cuộc đời, chị nghĩ gì trong cô đơn giữa dòng nước lạnh?

Có ý kiến từ đâu đó đề nghị bỏ hình phạt tử hình đối với tội tham nhũng, hối lộ. Trên báo chí đã có ý kiến phản đối rồi, mình cũng phản đối, thậm chí còn muốn xiết chặt hơn nữa đối với loại tội phạm này. Một vài ý kiến ủng hộ nêu lý do là dù để thì cũng có dùng đến đâu - như dẫn chứng các vụ nổi cộm thời gian qua. Nhưng đó ko phải lý do xác đáng, vì chưa dùng ko có nghĩa là chưa đáng dùng, nhất là trong xu thế hiện nay. Nếu sửa bây giờ thì khi chính quyền dám làm án này thì sẽ lại vướng luật - mà sửa luật ko phải việc một sớm một chiều. Để xem quốc hội xem xét việc này như thế nào.

Đợt này các nơi thi nhau phanh phui việc các công ty tàn hại môi trường, từ Nam ra Bắc. Phần lớn các nơi đều diễn ra trong thời gian nhiều năm trời mà đều "không phát hiện được do blah blah blah" - như lời chính quyền địa phương nói. Rồi lại vụ xôn xao vỡ đê ở Hà Đông rồi được nói là do "lỗi đánh máy". Nghĩ tới chuyện Tam Quốc, khi Tào Tháo chém chết kẻ hầu cận tới đắp chăn, rồi tiến hành khóc thương tống táng vì ông ta "có thói quen hay mơ ngủ giết người" - như lời ông ta nói, rồi một người khóc nói với thây ma tên lính, rằng "thừa tướng đâu có mơ, chính mày mơ thì có".

Loáng thoáng thấy chỗ này, chỗ nọ kêu gọi cán bộ phải có Tâm, lãnh đạo phải có Tâm, ngành điện phải có Tâm, ngành xăng dầu phải có Tâm, người bán hàng phải có Tâm, các ông chủ Hàn Quốc phải có tâm, các công ty phá hoại môi trường phải có Tâm... Đ/c Tâm- Tâm - Tâm, cậu đẹp lắm nhưng biết đo thế nào, làm thế nào để tớ được sống mà ko phải phụ thuộc vào một cái ở những người xa lạ mà có trời cũng ko cách gì đo được?

Còn nhiều chuyện linh tinh khác, thôi dừng vậy,...