Monday 28 July 2008

Tôi yêu Việt Nam

Đó là một mùa hè nóng nực của năm 1996, tại KTX trường Chuyên Hùng Vương, điện nước rất phập phù.

Nửa chiều, lớp nhận được nhiệm vụ đi cọ bể nước sinh hoạt KTX để đến chập tối còn có nước bơm về. Cái bể to, là nơi mấy trăm SV nam tắm giặt hàng ngày. Khi bể gần cạn, mình xoay trần ra, vác theo một bàn chải và một ca nhựa to nhảy vào trong để cọ kỹ thành và đáy bể. Bên trong bẩn và hôi rình tưởng phát nôn, cuối cùng hì hụi cũng làm xong nhưng tự thấy kinh cho cái bản thân. Bên ngoài còn mỗi An trố.

Chưa kịp tắm (và cũng chẳng còn nước để tắm), lớp lại được nịêm vụ đi xới cỏ ở sân vận động, hai thằng lúc cúc đi, bảo nhau làm xong quay về họ bơm nước là vừa. Tin thế nên làm rất hăng, bụi đất bám đầy, dấp dính với lớp mồ hôi kiêm nước đọng ở đáy bể, chỉ mong mau mau về được tắm.

Chập tối, lao động xong về vác xô ra bể thì ôi thôi, hôm nay nhà máy bơm ít nước nên bọn các lớp ko phải lao động và những đứa nhanh chân tắm hết mất rồi, chỉ còn đủ cho An trố và mình rửa qua chân tay rồi về đi ăn cơm kẻo hết giờ mở cửa nhà bếp.

Xong về, An trố bảo sẽ qua nhà bác tắm nhờ - ko thì ko sao chịu nổi. Hai thằng lóc cóc đèo nhau xe đạp, xách theo xô đựng quần áo bẩn, mà mấy cái dốc chỗ bệnh viện mới sao mà lúc đó cao thế, mệt phờ cả người. Bác An trố ko có nhà! Ko biết bác đi đâu nhưng tóm lại là ko có chỗ tắm, bẩn thỉu và mệt mỏi, lại cũng bắt đầu hơi muộn rồi.

Hai thằng thất vọng lắm nhưng đành đi về. Trên đường đi An trố bảo lên chỗ bể nước khi giáo viên tắm nhờ vì chỗ đó lúc nào cũng có nước. Lên đó, mừng đến nỗi hai mắt sáng như hai đèn pha: Cái bể rộng, có mái che tử tế nên nước nhìn trong veo, mát cả lòng, lại đang có 2, 3 đứa khác đang tắm gội ồn ào nữa. Mừng quýnh, hớn hở nhảy vào, dội được xô nước đầu tiên lên người mà sướng thấu cả ruột gan, còn hơn nước cam lộ của Quan thế âm Bồ Tát. Nhưng chưa kịp dội đến xô thứ hai đã nghe thấy tiếng quát tháo ầm ĩ. Hóa ra là thầy hiệu phó nhà trường. Thầy từ nhà ra quát mắng mấy thằng ranh té tát và đuổi cổ cả bọn vì đó là khu bể nước cho giáo viên. Có đứa lên tiếng thanh minh nhưng bị thầy mắng át đi, tống cổ một loạt.

Vừa ức, vừa buồn, mình và An trố đành về phòng. Mấy thằng trong phòng đều trang thủ tắm hết rồi, khi An trố và mình còn cố nốt chỗ cỏ dưới sân. Hai thằng bảo nhau đã thế thì ko thèm tắm nữa, chỉ cần thay quần áo rồi đợi sáng sớm hôm sau dậy sớm tắm bù (trường bơm nước cho bể học sinh buổi sáng và chiều tối). Nhưng khổ nỗi trên người dính bùn bẩn đáy bể, hôi ko chịu nổi, lại dính mồ hôi và bụi đất khi làm cỏ, lại lỡ dội lên người một xô nước rồi nên nó cứ nhớp nhúa, dinh dính, ko sao chịu nổi.

Hai thằng cầm cự được một lát thì đầu hàng, liền bảo nhau xách xô đi lên khu nhà dân tắm nhờ. Khổ nỗi lúc đó đã gần 10h đêm mà dân thì hay đóng cửa ngủ sớm. Hai thằng lếch thếch hai cái xô chứa quần áo bẩn đi lên đi xuống, hỏi xin một hai nhà còn mở cửa nhưng đều ko được vì nước đang hiếm lắm nên lại lủi thủi quay về. Lúc đó nghĩ lại càng cú thầy hiệu phó, ko hiểu sao thầy lại ko có chút lương tâm nào với học sinh như vậy.

An trố chấp nhận thương đau rồi nên lôi sách ra đọc, còn mình ngứa ngáy ko thể ngồi yên - cái nước đáy bể đen nhờ nhờ ấy kinh khủng lắm. Gần 11h, rủ An trố đi chuyến cầu may nữa lên khu nhà dân nhưng An trố ko đi vì ko có hy vọng gì. Đành đi một mình. Vòng xuống sân vận động rồi len qua lối đi ở góc tường ngăn giữa trường và khu dân ở. Lên ngang dốc thấy một mãi nhà thấp và tối om vì chỉ có ngọn đèn công suất thấp ở trong nhà, có một cụ già ngồi ngoài hè làm gì đó, tiến lên xin tắm nhờ, cũng cầu may thôi. Bà cụ gật đầu đồng ý, đơn giản và nhẹ nhàng!!! Mừng như phát điên và hơi sửng sốt vì dễ dàng như thế. Bà cụ chỉ cái giếng bảo qua mà tắm, lại chỉ bánh xà phòng ở trên vỉa hè bảo dùng làm mình vừa cảm động vừa ngạc nhiên. Sở dĩ ko mang theo xà phòng vì ko hy vọng tắm được mà chỉ mong xin được 1 xô nước về lau người thôi. Bà cụ quay vào nhà rồi lọc cọc đi ra, gọi và đưa cho lọ dầu gội đầu bảo dùng thoải mái, đừng ngại. Ngạc nhiên và xúc động ko nói nên lời, tự hỏi tại sao người có hành động đáng quý đó lại ko phải thầy hiệu phó của mình.

Tắm xong rồi, ngọng nghịu lời cám ơn bà cụ vì ko làm sao diễn đạt hết sự biết ơn đó, tự nhủ nhất định phải tìm dịp nào đó làm gì đó cám ơn bà cụ ấy. Hớn hở đi về, ko quên xách về một xô nước đầy tràn cho An trố. Lúc An trố sung sướng xách xô nước ra đầu hồi để tự xử, đã hơn 12h đêm.

Những bà cụ như vậy khiến cho đất nước Việt Nam đáng yêu hơn rất nhiều. Tôi yêu Việt Nam vì có những con người như thế.

Nhân tiện, một hai hôm sau đi lên khu dân cư để "định vị" ngôi nhà bà cụ ấy bởi đêm hôm trước tối quá, lại muộn quá, và mệt mỏi nữa nên ko nhớ nổi đó là ngôi nhà nào, chỉ biết nó nằm bên tay phải đường. Thật lạ là ko sao tìm ra ngôi nhà và bà cụ ấy. Vẫn nhớ rằng đó là một ngôi nhà cấp 4, thấp, cái giếng nằm ở trước sân nhà, nền trát xi măng, phía ngoài có một giàn đỗ hay hoa thiên lý gì đó, vậy mà ko sao tìm được mới lạ. Trong suốt thời gian còn lại của tuổi học trò và cả những lần về Việt Trì sau này nữa, vẫn luôn luôn để ý tìm xem ngôi nhà đó là nhà nào, bà cụ đó là bà cụ nào mà vẫn ko ra một chút dấu vết.

Ko hiểu tại sao lại như vậy. Đôi khi tự hỏi, hay bà cụ đó là tiên?