Monday 7 July 2008

Thơ - Mà là thơ sáng tác hẳn hoi!!!

"Lời ru buồn, nghe mênh mang mênh mang, sau lũy tre làng, khiến lòng tôi xôn xang..."

Có một thời ca khúc "Lá diêu bông" rất thịnh hành, ít nhất là ở cái khu thị trấn con con với những xóm nhỏ chừng vài chục nóc nhà ấy. Ngày đó ko chỉ các anh chị thanh niên, những bậc cha mẹ, mà cả lũ nhóc đeo cái cặp còn xệ lưng đi học cũng ông ổng suốt ngày.... "Bướm vàng đã đậu trái mù u rồi, lấy chồng sớm làm gì, để lời ru thêm buồn...". Lớn hơn tí nữa, tập tành chơi ghi-ta, khi mà cánh tay vẫn chưa chưa ôm trọn nổi cái đàn, cũng lôi "Lá diêu bông" ra mổ cò, chúi mặt xuống dây đàn mà lẩm nhẩm... "Tôi thương em tìm được là diêu bông, sao em nỡ vội lấy chồng..."

Thế rồi cũng lớn hơn tí nữa. Đó là năm thứ 2 Đại học thì phải, buổi tối, trời nóng, điện yếu, đang ngồi ôn xác xuất thống kê ở cái tầng dưới của cái giường tầng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại thì trong đầu, tứ "Xin anh đừng, đừng trách là diêu bông" chợi bật ra và vang qua vang lại, nghe cũng thành âm, thành nhịp. Rồi chợt lan man nghĩ, rằng trên đời này có hàng tỉ lý do khiến 2 người yêu nhau không thể đi đến tận cùng với nhau... Trong số những lý do đó ko thiếu những cái cực kỳ ngớ ngẩn, từ bất cứ phía nào... Vậy cớ gì cô gái kia cứ bị người ta chất vất, vặn vẹo hàng bao nhiêu năm như vậy...? Mà tuổi xuân ko bao giờ quay trở lại, một người con gái bình thường cần phải có một gia đình, một người bên cạnh để xẻ chia cuộc sống chứ, trách cứ gì... Mà biết đâu cũng vì vậy nên trong lòng cô gái, hình ảnh xưa cũ vẫn chẳng khi nào phai nhòa... Cứ lan man như vậy rồi viết viết, chỉnh chỉnh, xóa xóa, bài thơ cũng ra đời. Ngày đó còn có 1 bài khác họa lại bài này nhưng giờ quên mất rồi, còn nhớ mỗi hình ảnh "bàn tay nắm chặt lấy bàn tay".

Nào, lôi lại mớ giấy bút 10 năm tuổi.

Đừng trách lá diêu bông

Tặng nhà thơ Hoàng Cầm

thienha...


Chỉ hai đứa mình trên ngọn đồi lộng gió
Hoa sim bát ngát soi tím cả dòng sông
Ngắt lá theo dòng em mơ màng ao ước
Giá một ngày lá sim trở thành lá diêu bông

Lời nói bâng quơ ai bảo anh để vào tai
Lang thang tìm lá khắp nơi, em ở nhà ngẩn ngơ ngóng đợi
Xuân đi qua, đi qua, rồi xuân đi qua mãi
Dòng nước trôi lạnh lùng tàn héo cánh hoa xưa

Đồi sim tím đã lụi tàn với nắng mưa
Anh vẫn đi, vẫn lang thang, vẫn chưa quay trở lại
Em tiếc nuối, băn khoăn: Ôi, một lời vụng dại
Sao anh khờ khạo để tim em ngả xế chìêu...

Hôm nay chú rể đi bên cạnh người yêu
Hôm nay pháo nổ, xác tung trên đường quê đầy sỏi đá
Hôm nay...
một lần cuối ngước về đồi sim chiều lạnh giá

Tim em chết thật rồi...
xin anh đừng,
đừng trách lá diêu bông...


HN, 1998 (rougly)