Wednesday 4 July 2007

Em út mình

Em út mình hôm nay rất vui vì nhận được tiền công dịch 2 cuốn truyện tranh - có lẽ đó là số tiền lớn nhất em mình làm ra và nhận được một lúc từ trước đến nay. Mình biết thế và cũng vui lắm lắm.

Nhớ cách đây mấy năm, em út mình hay bị mẹ phàn nàn vì chưa chăm, vì cẩu thả, vì hay ăn vặt linh tinh, mình vừa thương, vừa hơi buồn. Mình đi học xa, cả tháng, có khi hàng mấy tháng, mới về một lần, ko giúp đỡ các em được mấy, có khi nào lại cáu giận em mình được. Nhưng mà nghĩ cũng thương bố mẹ vất vả, lúc nào cũng phải lo lắng cho các con.

Ờ, em út mình ngày đó có lẽ được bố hơi chiều - em út mà. Hơn nữa anh chị lại sớm đi học xa nhà, có em út thường xuyên chuyện trò, nhổ tóc sâu, nặn mụn nhân cho bố, bố có hơi chiều cũng là chuyện bình thường. Với lại, ngày đó, em mình còn bé lắm, mới lớp 7, lớp 8 thôi.

Nhưng cũng cách đây mấy năm rồi, em út mình trưởng thành dần, biết suy nghĩ hơn, biết thương bố mẹ hơn. Có lẽ cuộc sống (bán) tự lập (vì bố mẹ vẫn phải cho tiền sống hoàn toàn) khiến em mình hiểu mọi chuyện hơn đấy. Mình thấy khi vào đại học, em út mình đã biết nghĩ lắm, biết trên dưới, biết nghĩ việc làm, dạy thêm rồi. Nhưng đôi khi vẫn còn hay nũng nịu anh, em út mà.

Mình xa nhà đi học cấp 3 từ khi em út còn bé, mới học lớp 3. Rồi sau đó mình đi học đại học, rồi đi làm, rồi đi du học, liên tục bao nhiêu năm trời đi biền biệt, chả mấy khi được gần gũi, giúp đỡ em út mấy, nhiều khi muốn ở gần hơn mà chả biết làm sao.

Giờ em út mình sắp xong năm thứ 3 Đại học rồi. Đợt này đang bận lắm: Ngày đi thực tập, mấy hôm nay còn tranh thủ đưa chị họ đi thi đại học, rồi đi dạy thêm, đôi khi đi học nhảy về muộn hơn, về đến nhà lại cơm nước giặt giũ, rồi còn phải học bài và dịch sách nữa. Mình thương nhưng mà cũng tự hào lắm, vì công việc sẽ khiến em mình bận rộn nhưng trưởng thành và cứng cáp hơn, sẽ năng động và nhạy bén hơn, chắc chắn có ích cho tương lai.

Mình yêu em út của mình lắm.