Monday 1 June 2009

Tản mạn chuyến đi Đức

  1. Chuyện xin visa.
    Khởi đầu>:Đến ĐSQ Đức trong tâm trạng lo lắng bởi hai lý do: 1) Kinh nghiệp vô cùng tồi tệ liên quan đến việc xin visa và kiểm tra hộ chiếu trong chuyến đi New Zealand, 2) Việt Nam nằm trong nhóm (không nhiều) những nước mà việc xin visa vào Đức bị kiểm soát kỹ hơn và hồ sơ cần xử lý lâu hơn (có danh sách các nước này tại trang web của ĐSQ Đức, và Việt Nam nằm trong danh sách kiểu đó tại rất nhiều trang web của ĐSQ các nước khác :-")

    Kết quả: Việc phỏng vấn và tiếp nhận hồ sơ hoàn thành trong vòng 5 phút (các cuộc phỏng vấn khác trung bình hết tầm 15-20 phút) và được miễn phí visa!!

    Nguyên nhân: Có thư của giáo sư bên Đức mời sang tham gia nghiên cứu :->

    Ấn tượng: Nước Đức có chính sách trọng nhân tài, đó là một nguyên nhân để họ phát triển mạnh mẽ.

    Suy nghĩ: Hơn £50 tiền phí visa của mình không làm nước Đức giàu thêm bao nhiêu, cũng ko làm mình nghèo đi lắm nhưng nó tạo nên một ấn tượng rất tốt của mình về đất nước đó.

    Ngoại truyện: Vẫn bị giữ lại lâu hơn khi nhập cảnh vì hộ chiếu bị "Problem" gì đó theo lời nhân viên sân bay Tegel. Rút cục ko có problem gì cả, vì thực ra làm gì có prolem gì, nhưng thêm một kinh nghiệm với tấm hộ chiếu yêu quý!


  2. Vài ấn tượng về nước Đức và người Đức.
    Nước Đức không hiện đại bằng nước Anh - khi so sánh hai thủ đô: Từ trên cao nhìn xuống London được quy hoạch tốt và do đó đẹp hơn nhiều so với Berlin, sân bay Tegel (có thể chưa phải sân bay to vì hình như Frankfurt mới có sân bay lớn nhất nước Đức) tại Berlin kém xa so với cả Heathrow lẫn Gatwick của Anh, đường xá, nhà cửa, cây cối, công viên tại Berlin đều kém London, tàu giữa Berlin và Greifswald kém tàu giữa London và Norwich.
    Khá ngạc nhiên vì vẫn luôn nghĩ Đức phát triển hơn Anh.

    Người dân đi xe đạp rất nhiều, có lẽ phần lớn là vì Greifswald rất nhỏ. Người lớn, trẻ con, giáo sư, sinh viên, người già,..., tất cả đều đi xe đạp. Nhìn sơ bộ về tỷ lệ phương tiện giao thông thì xe đạp nhiều nhất, sau đó là đi bộ, car rồi mới tới bus.

    Nhiều cây xanh. Đến nơi đúng mùa xuân nên cây cối đang đợt phát triển tốt nhất, xanh rì khắp nơi, đi tới đâu cũng nghe thấy chim hót.

    Người dân làm việc chăm chỉ và quy củ, tiêu biểu là Andreas: Sáng 8h đến trường, tối 6h về nhà, mấy đồng nghiệp của Andreas cũng vậy. Mặc dù cơ sở hạ tầng còn rất rất hạn chế: Ko có mạng ko dây, nhà làm việc rất cũ, nam nữ ở cả tòa nhà dùng chung một toilet nhỏ,... nhưng không một ai phàn nàn mà đều tập trung vào công việc.

    Người dân có ý thức tiết kiệm: Không thấy giới thanh niên ăn mặc chạy theo mẫu mốt, không thấy mấy những sự ồn ào phô trương, các siêu thị không cung cấp túi ni-lông cho người mua hàng, khi mua nước uống phải trả tiền chai nhựa - tiền này được hoàn lại khi người mua trả lại chai, in nháp trên giấy đen, in 2 trang trên 1 mặt giấy và in 2 mặt giấy,...

    Người Đức không (thích) nói tiếng Anh và không cởi mở bằng người Anh, dù người Anh vốn đã có tiếng là lạnh lùng.


  3. Người Việt ở Greifswald.
    Tiếp xúc được hơi nhiều với 2 gia đình làm hàng ăn. Có ấn tượng đó là những người làm ăn lương thiện và tử tế, không chụp giật, không lắt léo, rất có ý thức về việc mình là người Việt: dạy tiếng Việt cho con cái, nhắc nhở về cách ứng xử và quan hệ trên dưới trong gia đình, giữ ghìn niềm tin truyền thống và khước từ sự truyền giáo... Tất nhiên cách thể hiện thông qua lời kể chuyện của những người đã tiếp xúc có những điểm hơi buồn cười nhưng ý thức của họ là đáng ghi nhận.

    ấn tượng cực tốt với một trong hai gia đình làm hàng ăn: Luôn làm đồ ăn nhiều hơn suất thông thường (làm có hôm hơi ngại với Andreas vì đĩa thức ăn của mình to hơn hẳn của nó :-D), luôn chủ động bảo lấy thêm cơm ăn cho no, chủ động mời đồ uống (nước hoa quả đóng hộp của VN, vị dâu, ổ, xoài, etc) và cuối cùng là bao giờ cũng bớt tiền đồ ăn, không lấy tiền nước cho dù mình vật nài để trả... Thấy xúc động vì những hành động này.

    Được cho biết nước Đức an toàn hơn những gì bao chí ở nhà viết, những lo lắng của mình và của tut_iu rất nhiều. Những người Việt này đều đã trải qua giai đoạn chuyển tiếp Đông Đức - Tây Đức nhưng đều nói ngay cả hồi đó, cuộc sống cũng vẫn bình thường.


  4. Andreas
    Một người Đức điển hình xét về phương diện thái độ và phong cách làm việc, một người không-Đức điển hình vì không uống bất cứ đồ uống có chất cồn nào, không xem bóng đá. Sinh năm 77 nhưng đã là junior professor, rất cao, gầy gò, ít cười - trừ hôm mình đến ăn tối lần thứ 2, nói chuyện nhiều cái cười khanh khách, nhìn rất dễ thương.

    Cũng vì quá tập trung công việc nên không để ý đến những điều khác mấy, hôm thử test Skype để dùng trao đổi công việc sau này, hai thằng ngồi trong cùng một phòng thử Skype từ 2 máy, anh chàng khoái chí cười hớn hở, nhất là khi xem được webcam của nhau :-))


  5. Nước Đức hiện đại và nước Đức lạc hậu.
    Hiện đại: Có hơn chục vệ tinh phục vụ truyền hình và chỉ một vệ tinh như tại B&B mình ở đã có hơn 100 kênh TV.
    Lạc hậu: Tìm mãi chỉ thấy 2 hàng Internet cafe ở Greifswald, tốc độ rất chậm dù được quảng cáo là 3000Kb/s, thành ra chat voice + webcam qua YM cũng rất chậm, bị ngắt nhiều, không vào Skype được và đặc biệt là cửa hàng không mở ngày chủ nhật.


  6. Sự kiện đáng nhớ
    Đã crazy hết cỡ để làm lion kute vui mà vẫn chưa đủ, cô nàng dỗi nên ốm, giờ vẫn chưa thèm khỏi, hix.


Tổng kết: Có hai đất nước khiến mình cảm thấy kính trọng, đó là Đức và Nhật nhưng có nhiều ấn tượng về người Đức hơn. Mong rằng có cơ hội để hiểu thêm vê nước Nhật và người Nhật.

Lưu ý: Tất cả các ấn tượng và cảm nhận đều rất mang tính cá nhân, có thể rất phiến diện do thời gian ở lại quá ít và chỉ ở một thành phố rất nhỏ ở rất xa trung tâm nước Đức, và do hạn chế ngoại ngữ nên không có một tiếp xúc thực sự nào với một người dân nói tiếng Đức.