Wednesday 9 April 2008

Xẻn xo nào có chỗ...

Bài thơ này đọc trên Thế Giới Mới hoặc Tài Hoa Trẻ gì đó vào khoảng năm 1997-1998, giờ chi nhớ đại ý và mấy câu trong khổ cuối, ai có thể bổ sung thì hay lắm.

"... Xin làm người lì lợm
Chờ ngày em thôi mình
Xẻn xo nào có chỗ
Trắng tay còn đinh ninh..."


Hai câu cuối hay thế - plainly innocently sad...

Có lẽ cho bài này vào cũng hợp cảnh.

Đừng trách lá diêu bông

(Tặng tác giả "Lá diêu bông")

Chỉ hai đứa mình trên ngọn đồi lộng gió
Hoa sim bát ngát soi tím cả dòng sông
Ngắt lá theo dòng em mơ màng ao ước
Giá một ngày lá sim trở thành lá diêu bông

Lời nói bâng quơ ai bảo anh để vào tai
Lang thang tìm lá khắp nơi em ở nhà ngẩn ngơ ngóng đợi
Xuân đi qua, đi qua, rồi xuân đi qua mãi
Dòng nước trôi lạnh lùng tàn héo cánh hoa xưa

Đồi sim tím đã lụi tàn với nắng mưa
Anh vẫn đi, vẫn lang thang, vẫn chưa quay trở lại
Em tiếc nuối băn khoăn: Ôi một lời vụng dại
Sao anh khờ khạo để tim em ngả xế chiều...

Hôm nay chú rể đi bên cạnh người yêu
Hôm nay pháo nổ, xác tung trên đường quê đầy sỏi đá
Hôm nay
một lần cuối ngước về đồi sim chiều lạnh giá
Tim em chết thật rồi, xin anh đừng,
đừng trách lá diêu bông....
(AN, khoảng 98-99)