Saturday 12 April 2008

Thi trung hữu nhạc...

Khi nào người ta dễ nhớ nhiều đến thơ thẩn nhỉ? Thường vẫn bị chê là kém lãng mạn, chả biết tạo nên và tận dụng những khung cảnh kiểu phim Hàn Quốc. Cũng đúng, ghét phong cách HQ mà - Và càng ghét hơn vì các vụ người phụ nữ Việt Nam phải bán thân qua đó thông qua các cuộc hôn nhân "xem mặt - chấm điểm". Nhưng có thật đúng? Khác biệt thế hệ: Văn hóa đọc vs Văn hóa nghe nhìn - khái niệm mày lần đầu tiên nghe một anh ở London đề cập đến hồi cách đây hơn 2 năm đi mua đồ Tết cho AnglianVC.

Bài này có lẽ đọc ở HHT, tên là "Như khúc tình ca", tác giả tên Nguyễn Hồng Phúc thì phải.

Em có thấy Hà Nội đêm trở gió
Lác đác lá khô trên lối cũ ta về
Ai lặng thầm một mình qua ngõ vắng
Đã vơi buồn trong nỗi nhớ mùa đông?

Ký ức hiện về thuở tìm là diêu bông
Anh mơ ước một mùa xuân nho nhỏ
Đi bên em giữa chiều Hà Nội phố
Trong thoang thoảng hương hoa tím ngoài sân.

Mây trắng buồn giăng trên đỉnh phù vân
Phải chăng dỗi hờn với những lời của gió
Anh và em ở hai đầu nỗi nhớ
Mây gió vô tình gửi sợi nhớ sợi thương

Nắng phương Nam sao giống nắng quê hương
Để anh mãi thương về miền đất lạnh
Anh đi xa bên em là biển rộng
Nhưng hãy đừng buồn hỡi chim sáo ngày xưa./.

Đừng buồn nhé em, đừng buồn nhé anh...