Saturday 24 April 2010

Một đêm mưa...

Một đêm nào đó cách đây 6 năm, chạy xe máy chầm chậm qua đoạn cổng bệnh viện E, trời mưa ảm đạm, gió cuốn âm u trên những ngọn cao cành thấp, quẹt những mảng ướt nhẹp và lạnh giá lên đầu những dáng người kiên trì còn cố trụ lại dưới gốc cây mong bán được thêm chút hàng nào hay chút đó. Thấy dáng 2 mẹ con một chị nhỏ thó đứng liêu xiêu với chiếc xe đạp và thúng hoa loa kèn dưới ánh đèn đường vàng vọt. Rẽ vào mua. Bó hoa rẻ bằng 1/3-1/2 bình thường. Chị bán hàng khuôn mặt gầy và khắc khổ, mặc chiếc áo mưa kiểu áo đi xe máy, cũ và nhàu, nước rỏ tí tách quanh vành chiếc nón cũ trên đầu, lúi húi soi ánh đèn đường lờ mờ để thanh toán tiền. Nhận bó hoa và nổ máy xe để đi tiếp. Em bé con chị chắc học chừng lớp 6, lớp 7, mặc chiếc áo đồng phục học sinh màu trắng đã chuyển màu cháo lòng, nhàu nhàu, đứng bên ngước lên khe khẽ hỏi mẹ: "Chỉ bán 10,000 đồng thôi hả mẹ?", giọng rất ngoan, người mẹ buông nhẹ "Ừ...". Tiếng "ừ" âm trầm chứa trong nó bao nỗi buồn lo của người nghèo vang mãi theo bánh xe trong cơn mưa, vọng theo thời gian...