Thursday 12 March 2009

A piece of family memory

Bài này ngày xưa hay nghe mẹ hát, bố cũng hát được (đúng lời) nhưng với chất giọng hơi "ngai ngái", được cái cứ cười vô tư và hát tiếp. Lâu nay ít thấy được phát trên đài và TV (thực ra là TV thôi vì cũng ít nghe đài) nhưng bất cứ khi nào nghe cũng đều cảm thấy xúc động. Những tình cảm rất Việt Nam như thế này lẽ ra nên được phổ biến rộng rãi, để có thể đưa ra minh chứng cho bạn bè quốc tế thấy một trong những nét văn hóa đặc trưng của ta, một nét mà chắc chắn họ trân trọng và ghi nhận. Đặt ca khúc vào bối cảnh hai chữ "từ ái" khi nói về tình cảm cha mẹ giành cho con cái thì thật là đắc địa.


Mẹ Yêu Con
Nguyễn Văn Tý
(1956)

I. A á ru hời ơ hời ru
Mẹ thương con có hay chăng
Thương từ khi thai nghén trong lòng
Mấy nắng sớm chiều mưa ròng
Chín tháng so chín năm, gian khó tính khôn cùng
A á ru hời ơ hời ru
Kháng chiến đã giành đất nước về cho đời
Bóng đất nước hình như bóng dáng con tôi
Ôm con ra mái hiên nhìn đàn chim rộn ràng hót
Giữa (ư) mùa xuân mừng con sẽ góp phần
Tương lai con đẹp lắm
Mẹ hát muôn lời - A á ru hời ơ hời ru

II. Miệng con chúm chím xinh xinh
Như đài hoa đang hé trên cành
Khát nắng sớm và sương lành
Lá thắm rung cánh tay ôm ấp lấy hoà bình
A á ru hời ơi hời ru
Nhớ những lúc mừng con lẫy rồi con ngồi
Thoáng thấy đó hình như bóng dáng bao người
Ðang vươn lên đấu tranh ngày càng lớn ngày càng tiến.
Bước (ư) càng nhanh mừng con biết đi rồi
Ði trên con đường mới.
Mẹ ngắm con cười - A á ru hời ơi hời ru.