Monday 3 September 2007

Mùng 2 tháng 9 năm 2007

Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của bố trong suốt 10 năm qua. Nhanh thật, thế mà đã 10 năm rồi! 1998 - 2007, 10 năm!!! 10 năm ôm ấp mối oan khiên hầu như ko thể nói ra, mối oan mà có nói ra thì ko mấy ai có thể hiểu và dù hiểu thì có lẽ ko ai có thể thực sự chia xẻ hết. 10 năm với biết bao cay đắng, buồn tủi, khổ nhục! 10 năm có lẽ ko có mấy đêm được ngủ một giấc yên lành. Làm sao có thể nói hết những khổ nhọc trong suốt 10 năm trời đằng đẵng, bị đối xử như thế?! Đã có những lúc tưởng là ko thể vượt qua nổi, có những lúc thực sự tuyệt vọng ko còn một chút gì để cố gắng, níu kéo nữa. Nhiều khi bố ngậm ngùi bảo "Thôi, con ạ..." nhưng biết rằng trong lòng bố làm sao có thể thôi được, bởi...

10 năm rồi đấy. Đến hôm nay mối oan khuất mới bước đầu được gỡ bỏ, để bố có thể nói, có thể cười với nụ cười của 10 năm trước đây. Dẫu 10 năm tràn đầy khổ ải đã làm bố khắc khổ đi nhiều nhưng nụ cười hôm nay chắc hẳn đã mang trong nó một nguồn sống mới. Nghe tiếng cười biết rằng bố vui nhiều, dù tháng năm và cơ khổ đã làm nụ cười và giọng nói của bố trầm lắng hơn trước rất nhiều. Mong rằng nụ cười ấy sẽ ko bao giờ bị dập tắt nữa mà sẽ tiếp tục như mầm cây mới vươn ra từ lớp vỏ cổ thụ xù xì.

Nghĩ thật là đáng sợ và ghê tởm cho con người ấy. Vẫn biết con người đó ghê gớm, bạo ngược thật nhưng ko thể ngờ người ta lại có thể tàn nhẫn đến bất chấp thiên luân đạo lý, bày mưu tính kế, sắp cạm lập bẫy để hành hạ, đày đọa một người khác đến như vậy. Trong khi đó khi nói chuyện với những kẻ đồng phe, hắn ta vẫn thừa nhận bố chưa từng làm gì có lỗi với hắn!!!

Với những triệu chứng gần đây thì có lẽ con người đó bắt đầu có triệu chứng thần kinh nhẹ rồi, vì cái ác tâm muốn hại người ấy ko thành, vì trời cao có mắt nên kẻ ngạo cuồng phải bị phản lại bởi chính các thủ đoạn của hắn!

Từ lâu lắm mình ko muốn nghe/nhắc đến con người đó nữa, coi như đó là một kẻ ko đáng sống và ko sống trên đời. Không cầu mong tai ương quay lại giáng lên đầu hắn nhưng cầu mong cho hắn đến lúc nào đó phải tỉnh ra mà nghĩ về cuộc đời đầy tội nghiệt, phải nghĩ về những khổ đau mà hắn gây ra...

Nhưng trên hết, mong sao tai ương đừng bao giờ quay lại với bố, với mẹ, đã có đủ lắm lắm rồi...